Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 498. Bệnh nhân 1

“Được.” Triệu Vệ Quốc gật đầu bước hai bước, đi vòng qua hai người đứng trước quầy y tá, đưa tờ đơn nằm viện trong tay cho y tá trong quầy.
“Chờ một chút.” Y tá nhận lấy tờ đơn bắt đầu sắp xếp giường nằm, một y tá nhỏ khác xoay người đi vào gian phòng nhỏ phía sau lấy ra một bộ đồ bệnh nhân kiểu nam, cũng tiện thể ghi tên.
“Anh Diệp, cô ta có ý gì, sỉ nhục em, xem thường em phải không?” Mắt Trần San San liền đỏ ửng, tủi thân khóc thút thít: “Là vì em có tình cảm với anh, còn sinh có con với anh, cho nên em không an phận đúng không?”
Diệp Chấn Hoa có chút đau đầu, anh ta từng bị Hứa Đào mắng, từng bị oán giận, cũng biết Hứa Đào trong dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế rất thanh cao cũng rất kiêu ngạo, đương nhiên cô có năng lực có tướng mạo, kiêu ngạo cũng bình thường, xem thường Trần San San cũng là chuyện đương nhiên.
“Em rất tốt, đừng nghĩ nhiều.” Diệp Chấn Hoa chỉ có thể dỗ dành.
“Vừa này anh cũng không bảo vệ em ngay, trong lòng người ta thật khó chịu.” Trần San San diễn xuất vẫn rất giỏi, mếu máo, đỏ mắt, nước mắt cũng ứa ra.
Chậc! Hứa Đào ở bên cạnh nghe thấy đau răng không nói nên lời.
Hát vở kịch bạch liên hoa, diễn cho ai xem thế?
“Đừng khóc nữa, cô ấy không có ý đó. Khóc không tốt cho con, nghe lời.” Diệp Chấn Hoa nhìn thấy Trần San San khóc, chỉ có thể dỗ dành không ngại phiền.
Nói thật, mấy ngày nay Diệp Chấn Hoa cũng tràn đầy cảm xúc, người phụ nữ này tuổi trẻ, hơi phiền phức một chút, yếu ớt thì thôi đi, còn phải tốn công dỗ dành, một hai câu vẫn không dỗ được.
“Anh chỉ biết lo lắng con trau.” Trần San San bực mình, giơ tay nhẹ nhàng đấm vào lồng ngực Diệp Chấn Hoa lên án, đôi mắt xoay chuyển, dần thu hồi nước mắt, cũng không khóc nữa.
“E rằng trong mắt anh em cũng không quan trọng bằng con trai, hừ!” Trần San San bĩu môi, dầu nhẹ nhàng dựa vào bả vai Diệp Chấn Hoa.
“...” Hứa Đào vẫn không nhìn bọn họ, nhưng cô không điếc, nghe thấy tiếng hừ làm ra vẻ.
“Xin chào, phòng bệnh số ba bên trái, giường số sáu.” Y tá viết ghi chép xong, đưa tờ đơn giường nằm ra nói.
Giường số sáu? Một phòng đó có mấy giường.
“Xin chào, trong phòng bệnh này có tổng cộng mấy giường vậy? Ở được bao nhiêu người?” Hứa Đào hỏi theo bản năng, đưa tay nhận lấy tờ đơn đó nhìn.
Những năm này, nằm viện có lẽ sẽ không chen chúc như một cái tổ ong nhỉ!
“Phòng bệnh thường đều có tám giường bệnh.” Y tá trả lời.
Hứa Đào nhíu mày, một căn phòng này tám giường bệnh, cộng thêm mấy người nhà ở cùng, vậy trong phòng bệnh phải có bao nhiêu người, thật là không thể tưởng tượng nổi, phòng bệnh như thế này có thể nghỉ ngơi tốt sao?
“Xin hỏi có phòng tốt một chút không? Chúng tôi thêm tiền đổi.” Hứa Đào nói.
“Phòng bệnh tốt một chút giá cả đắt, bốn người một phòng, mọi người muốn ở không? Giá cả phải đắt gấp đôi so với phòng bệnh tám người.” Y ta hỏi, nhân tiện nói cho họ biết giá cả và điều kiện.
Thông thương người bệnh đến nằm viện, đều sẽ không chọn chỗ đắt, chỉ có điều kiện tốt, thật sự không thiếu chút tiền này mới không thích đi chen chúc với những người bệnh khác, bằng không, đối với rất nhiều người bình thường mà nói, đều là nguyên tắc có thể tiết kiệm mười đồng thì tiết kiệm mười đồng.
“Còn có phòng tốt hơn không? Ví dụ phòng một người, đắt cũng không sao.” Hứa Đào không thiếu tiền, cũng cảm thấy nên ở tốt một chút, hơn nữa đắt hơn lại có thể đắt đến mức nào chứ.
“Không có, phòng tốt một chút là phòng bốn người.” Ngược lại y tá rất kiên nhẫn, bọn họ cũng đã nhìn ra, đây là người có tiền không thể mích lòng, thái độ cũng không lạnh lùng miễn cưỡng như trước.
Nhìn tiền gọi món ăn, cũng dễ thấy loại hành động này trong mọi giao dịch.
“Vậy làm phiền sắp xếp phòng bệnh một phòng bốn người.” Hứa Đào cười, đưa tờ đơn số giường qua.
Y tá gật đầu giúp đổi nhanh chóng, đồng thời nhắc nhở nằm viện cần tự chuẩn bị cái gì, ví dụ đồ dùng cá nhân, khăn lông, bàn chải đánh răng,... đều không cung cấp, chỉ cung cấp một giường nằm và một phích nước nóng để tự đi lấy nước sôi.
“Đã đổi cho giường số ba phòng số hai bên tay phải. Tiểu Thái, cô dẫn người bệnh đến phòng đi.” Y ta ghi chép đưa tờ đơn qua, đồng thời nói chuyện bàn giao cho y tá nhỏ bên cạnh.
“Vâng.” Người được gọi là Tiểu Thái, cầm lấy tờ đơn và quần áo người bệnh đi từ bên trong quầy ra, cười rất đáng yêu: “Chào cô, xin mời theo tôi qua bên này.”
“Được.” Hứa Đào gật đầu, xoay người đi đến bên cạnh cha Triệu đang ngồi trên ghế, cùng đi đến phòng bệnh.
Diệp Chấn Hoa bên cạnh vẫn đang ôm Trần San San đứng đó, dù không tiếp tục cản đường ở quầy trước mặt, nhưng cũng không đi, ánh mắt hai người nhìn Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào đều phức tạp, mang ý thâm sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận