Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 130. Khoảng cách 2

Trước mắt việc mở công ty vệ sĩ không lý tưởng lắm, công ty cần duy trì ngành này lâu dài, sau khi có danh tiếng mới có thể kiếm tiền, thu nhập nhất định đáng kinh ngạc, nhưng việc phát triển ban đầu khá khó khăn.
Tuy nhiên, ngành taxi cũng như ngành vận tải có triển vọng rất lớn, hơn nữa thời gian tồn tại khá lâu.
Taxi và công ty vận tải, hai ngành này sẽ độc quyền thị trường ít nhất 30 năm nữa trong tương lai, ngành taxi ở Dương Thành là ngành phát triển sớm nhất, hoàn toàn có thể nói taxi tồn tại giống như bá chủ một vùng, hơn nữa sự trỗi dậy của ngành vận tải cũng giống như thế không thể ngăn cản được, hai ngành này, mặc kệ Triệu Vệ Quốc chọn ngành nào để mở rộng quy mô, cũng đều kiếm được rất nhiều tiền.
Đương nhiên Hứa Đào cũng không ngại phát triển toàn bộ, nhưng người béo cũng không ăn hết trong một lần, ở giai đoạn đầu Hứa Đào sẽ xem sự lựa chọn của Triệu Vệ Quốc.
Nếu Triệu Vệ Quốc muốn thử mở công ty vệ sĩ, Hứa Đào sẽ không phản đối, suy cho cùng công ty vệ sĩ dù cần phải có danh tiếng trong giai đoạn đầu, cần phải duy trì, nhưng nói đi nói lại, chi phí đầu tư cũng thấp hơn nhiều so với taxi và công ty vận tải.
Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào với vẻ mặt phức tạp, dường như anh không nghĩ tới cô sẽ nghĩ nhiều như vậy, chỉ là im lặng hơi lâu.
“Triệu Vệ Quốc, ngày nay đang cải cách và mở cửa, bên Dương Thành cũng biến đổi từng ngày, dù thu nhập của anh với em khá ổn, nhưng nếu chỉ muốn làm nhà khá giả bình thường, chắc chắn chúng ta có thể sống rất tốt."
Hứa Đào phải thừa nhận rằng thu nhập của vợ chồng họ, trong đầu năm nay, thực sự hoàn toàn áp đảo, trong thời đại mà hầu hết mọi người vẫn còn nghèo mà nói, thậm chí có thể được coi là một khoản tiền lớn kinh người.
“Nhưng nếu anh muốn kiếm được nhiều tiền, thì phải suy xét đề xuất mà em đã nói, nhiều đồng đội của anh vẫn chưa giải quyết được vấn đề công việc sau khi giải ngũ đấy!” Hứa Đào khuyên Triệu Vệ Quốc, lấy tình huống thực tế nhất làm điểm khởi đầu.
“Quả thực là vậy.” Triệu Vệ Quốc gật đầu cười khổ.
Nhiều đồng đội của anh đều lo lắng vì công việc, nhiều người rời quân ngũ rất khó tìm được công việc phù hợp để nuôi sống gia đình.
Bây giờ các ngành nghề đều phát triển nhanh chóng, hai, ba năm trước thanh niên trí thức từ nông thôn trở về thành phố, nhân viên trong các ngành nghề cũng thừa ra rất nhiều, muốn tìm việc càng khó hơn.
“Vậy nên Triệu Vệ Quốc, không bằng chúng ta đánh cược một lần, chơi lớn một chút.” Hai mắt của Hứa Đào sáng lên xúi giục người đàn ông.
Đầu năm nay, ai gan lớn chết no, ai gan bé chết đói!
“Lớn bao nhiêu?” Triệu Vệ Quốc cười hỏi.
Triệu Vệ Quốc đã ngạc nhiên và hiểu gần hết về đề xuất của Hứa Đào vừa nãy, trong đầu anh cũng cân nhắc tính khả thi trong đề xuất của Hứa Đào một lần, trong lòng có lẽ đã hiểu được một chút, hiện tại cũng có thể chọc Hứa Đào cười rồi.
“Làm nhà thầu, trực tiếp độc quyền thị trường!” Giọng nói Hứa Đào rất lớn, rất có khí thế của một người có thể làm việc lớn.
Nếu muốn làm, không thể làm trong quy mô nhỏ, trực tiếp dứt khoát giải quyết trong một lần, nhận thầu độc quyền, nếu không đi từng bước thực sự quá chậm.
Mấy ngày trước, thỉnh thoảng cô cũng ra ngoài tìm hiểu về ngành có thể kiếm tiền, trước mắt ngành cô có thể hiểu chính xác và tường tận nhất, không thể nghi ngờ chính là ngành taxi.
Cô cố tình mang Triệu Lệ Nam đi taxi, một chuyến đi xe ba bánh tốn hai đồng, taxi chỉ đắt hơn nó khoảng hai đồng, coi như gấp đôi, Hứa Đào vừa tính đại khái thời gian của một ngày, vừa kết hợp với các báo cáo ngành nghề của đời sau.
Nghe nói những năm tám mươi, ngành taxi đứng đầu bảng, thu nhập hàng tháng của taxi cao đến năm nghìn đồng.
Trong thời kỳ này thu nhập bình quân đầu người hàng tháng là bốn, năm mươi, thì năm nghìn đồng thực sự rất đáng kinh ngạc.
Trong thời đại cải cách và mở cửa này, lại biết triển vọng có thể phát triển, nếu có tiền mà không kiếm thì chính là kẻ khốn nạn! Đã đưa bánh tới tận miệng rồi, không há miệng cắn một cái, thật là có lỗi với bản thân.
“Phí nhận thầu e là không nhỏ.” Triệu Vệ Quốc cân nhắc giá cả trong đầu, tự anh vận chuyển thì giá một chiếc xe tải lớn ít nhất là hai mươi đến ba mươi nghìn đồng, công ty vận tải của bọn anh có tổng cộng mười chiếc xe tải lớn, chỉ tính riêng giá xe là mấy trăm nghìn, khoản phí này thôi cũng đủ dọa người rồi.
Thu nhập của anh và Hứa Đào cao, nhưng số tiền tiết để dành mấy tháng nay còn không tới mười nghìn, nên hiển nhiên không thể nhận thầu được.
“Em biết, vậy nên chúng ta có thể thử đi vay ngân hàng!” Hứa Đào nói, trong ánh mắt chứa đầy sự thăm dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận