Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 244. Đón người 1

“Chẳng phải lúc trước bà còn lo con bé không thể chăm con tốt sao, bây giờ yên tâm rồi còn không tốt à?” Cha Triệu suy nghĩ nhiều hơn mẹ Triệu, nhưng điều cha Triệu quan tâm nhiều hơn là quan hệ giữa Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc, còn có vấn đề Hứa Đào có tốt với Triệu Lệ Nam không.
Cha Triệu nghĩ tới vấn đề khoản vay ba trăm nghìn nhiều hơn, dù Triệu Vệ Quốc đã nói, có thể kiếm lại được ba trăm nghìn rất nhanh, nhưng cha Triệu nghèo khó cả đời lại chưa từng biểu hiện vẻ ung dung ra ngoài như thế, trong lòng không nhịn được lo lắng, buồn rầu theo, nếu không kiếm về được thì phải làm sao?
Lá gan của hai vợ chồng nhỏ cũng quá lớn rồi, ba trăm nghìn lận! Tuổi tác cha Triệu đã hơn năm mươi rồi, bản thân cũng coi như đã trải qua không ít sóng gió, hiện tại lại bị hai vợ chồng con trai lớn dọa sợ rồi.
“Cũng phải.” Mẹ Triệu gật đầu phụ họa, bà nằm trên giường trong đầu đều là tâm sự, lo lắng suy nghĩ lung tung, sau đó nhịn không được nghiêng đầu hỏi cha Triệu: “Ông nó à, ông nói xem, con bé cũng đi Dương Thành hơn nửa năm rồi, sao cái bụng vẫn chưa có động tĩnh?”
“Chậc!” Cha Triệu hơi không kiên nhẫn: “Tôi nói bà gấp cái gì, chuyện con cái lúc nên có tự nhiên sẽ có, phụ nữ như bà thật là thích suy nghĩ vớ vẩn.”
Cha Triệu lại trả lời một câu, không muốn mẹ Triệu nói thêm nữa liền trở mình đưa lưng về phía mẹ Triệu: “Tắt đèn, đi ngủ.”
Mẹ Triệu nhìn lưng cha Triệu buồn bực, thấy ông thực sự không muốn nói chuyện với bà, lại nghĩ đến ngày mai Triệu Vệ Cường kết hôn, còn một đống việc, liền phối hợp kéo dây thừng nhỏ của đèn điện tắt đèn.
Cha mẹ Triệu mỗi người đều mang tâm sự riêng, cả đêm đều không ngủ ngon, nhưng Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc vì về nhà đường xá xa xôi, năm trên giường mềm mại, ngủ vô cùng ngon.
“Mấy giờ rồi, sao bên ngoài ồn như vậy?” Hứa Đào hỏi Triệu Vệ quốc, cả người đều nằm mệt mỏi trên người anh.
Cô vừa mở mắt nhìn ra cửa sổ, cũng nhìn thấy sắc trời bên ngoài, cảm thấy còn rất sớm!
“Người trong thôn đã đến giúp rồi, Vệ Cường kết hôn bày tiệc rượu, hẳn sẽ có rất nhiều bàn, người trong dòng họ Triệu ở thôn sáng sớm đã bắt đầu giúp đỡ dọn bàn ghế trong nhà thờ, bên ngoài đang nấu nước nóng, rửa bát đũa!” Triệu Vệ Quốc nói, đưa tay lấy đồng hồ trên ghế bên cạnh giường xem một chút: “Còn sớm, sáu giờ.”
“Thực sự rất sớm nha!” Hứa Đào đưa tay vỗ xuống trán, cơ thể và linh hồn vẫn còn trên đường buồn ngủ, nhưng lại biết, ở nông thôn nhất là ngày vui hôm nay của Triệu Vệ Cường, nếu cô buồn ngủ nữa cũng phải thức dậy phụ giúp.
Nói thật bên ngoài ồn ào như vậy, cô nằm thêm lát nữa cũng không ngủ được, nhưng lại muốn nằm nướng trên giường.
“Nếu buồn ngủ em ngủ thêm lát nữa đi.” Triệu Vệ Quốc sờ đầu Hứa Đào, ôm người vào lòng.
Sáu giờ, coi như hôm nay náo nhiệt, ngủ tới hơn bảy giờ vẫn được, anh biết Hứa Đào có thói quen thích nằm nướng trên giường, cùng không nỡ để cô dậy sớm như vậy.
“Đừng, em không muốn ngày mai trở thành đối tượng châm biếm của cô ba dì bảy rảnh rỗi ở khắp thôn, ví dụ: con dâu trưởng nhà họ Triệu rất lười, ngủ tới bảy tám giờ mới dậy!” Hứa Đào châm chọc, cùng có thể nghĩ tới những đãi ngộ, phúc lợi đặc thù trong miệng các bác gái ở nông thôn.
Những bác gái đó, Hứa Đào không chọc nổi, trở thành đề tài câu chuyện của bọn họ, e rằng cô sẽ thê thảm.
“Khì khì.” Triệu Vệ Quốc cười, thấy Hứa Đào muốn dậy, liền vén chăn lên nhanh chóng thức dậy.
“Khịt.” Hứa Đào rúc lại trong chăn, Triệu Vệ Quốc vừa rời giường, cô liền cảm nhận được cái lạnh bên ngoài, cái giá lạnh làm cô tỉnh ngủ: “Đây cũng quá lạnh rồi, sao anh có thể không do dự chút nào mà thức dậy, cũng quá không tôn trọng chăn rồi!”
“Hửm?” Triệu Vệ Quốc dừng động tác lấy áo khoác cho Hứa Đào lại.
Hứa Đào bị Triệu Vệ Quốc nhìn cho bối rối, theo bản năng vùi mặt vào chăn, ngay sau đó mới quyến luyến bò dậy, tốc độ rời giường của Hứa Đào rất chậm, nhưng tốc độ cởi quần áo rất nhanh, mặc đồ lót, áo trong, áo khoác liền một mạch.
“Khịt! Khó trách đều nói trẻ con phương Nam từ nhỏ dựa vào sự kiên cường chính trực trải qua mùa đông, vẫn thật sự là không có chút nội lực, không chịu đựng được mùa đông lạnh này.” Sau khi Hứa Đào mặc quần áo xong mới phát ra lời cảm thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận