Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 478. -

“Con gái gả đi về lại nhà mẹ, từ người nhà trở thành khách, từ người thân biến thành họ hàng, sự khác biệt này em có từng cảm nhận được chưa?”
“Cảm nhận cái quỷ, anh nói vớ vẩn gì vậy, phụ nữ kết hôn về nhà mẹ sao lại là khách, là họ hàng rồi.” Hứa Đào lớn tiếng phản bác.
“Kết hôn rồi, chẳng lẽ anh không phải là anh ruột em ấy, em ấy cũng không phải em gái ruột anh sao? Quan hệ máu mủ cũng bị thay đổi sao?” Hứa Đào nghiến răng, có chút muốn đánh người, vô cùng ngứa tay.
Rõ ràng là người một nhà, người thân với nhau, là anh em, lại vì chuyện kết hôn, mỗi người lập gia đình lại trở thành quan hệ họ hàng, đây là lời của người bệnh thần kinh nào nói, Hứa Đào không có cách nào chấp nhận.
Nhưng, Hứa Đào có chút tức giận, lại nhớ đến một câu mà sau này trên mạng có rất nhiều cô gái kết hôn xong đều sẽ cảm thán.
Con gái lớn lên không có nhà, bởi vì ở nhà chồng bạn là người ngoài, ở nhà mẹ bạn là khách.
“Hiển nhiên anh xem con bé là em gái, nhưng trong lòng Vệ Cúc nhạy cảm, bản thân đã phân rõ giới hạn, sợ gây phiền phức cho chúng ta.” Triệu Vệ Quốc lắc đầu than thở.
Bằng không anh cũng không đến mức muốn đối xử tốt với em ấy một chút, thay đổi tình hình của em ấy một chút, nhưng vẫn phiền não phải ra tay như thế nào?
“Phân chia rõ giới hạn, giới hạn họ hàng sao?” Hứa Đào không hiểu nổi.
“Ở quê đều là giáo dục phong kiến, trọng nam khinh nữ em cũng biết, cho nên rất nhiều cô gái sau khi gả đi thì là người của nhà chồng, con gái cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.”
“Sau khi gả đi còn quản chuyện nhà mẹ, nuôi dưỡng cha mẹ, nói rõ con gái có lòng hiếu thuận. Nhưng nếu em không bằng lòng làm nghĩa vụ của con gái, cũng không có ai chỉ trích con gái gả đi không có hiếu, chỉ cần giống như một người họ hàng, ngày lễ tết đi thăm là được. Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều gia đình đa phần đều hy sinh con gái đổi lấy hôn sự của con trai, vì một số cha mẹ căn bản không trông cậy vào con gái tương lai phụ trách hậu sự cho bọn họ.” Triệu Vệ Quốc nói xong ánh mắt nhìn Hứa Đào.
“Vậy em gả cho anh, em cũng không cần quản cha mẹ của em à?” Mắt Hứa Đào muốn trợn trắng.
“Con gái không bằng lòng nuôi, kinh tế khó khăn, quả thực không có ai sẽ trách móc.” Triệu Vệ Quốc gật đầu: “Con trai cần chăm sóc cha mẹ đến cuối đời, đây là phép tắc.”
“Vậy Vệ Cúc là cảm thấy bản thân không có trách nhiệm với nhà mẹ, không muốn mắc nợ nhà mẹ, mới không chịu nhận sự giúp đỡ của nhà mẹ sao?” Hứa Đào hỏi Triệu Vệ Quốc: “Em ấy không giống loại người như vậy!”
“Em ấy quả thực không phải, nhưng em ấy băn khoăn rất nhiều.”
“Hửm?” Hứa Đào chớp mắt.
“Ở quê, em có từng thấy hay nghe thấy con dâu lấy đồ ở nhà chồng chưa?”
“Hình như không có.”
“Vậy con gái về nhà mẹ, có tay không về không?” Triệu Vệ Quốc hỏi.
Hứa Đào suy nghĩ một chút: “Cũng không có, cho nên?”
“Ở quê có một cách nói thô tục, gọi con gái xách đồ từ nhà chồng về nhà mẹ, trợ giúp nhà mẹ, nhà mẹ sẽ càng giúp càng giàu có. Nhưng nếu con gái lấy đồ từ nhà mẹ về nhà chồng, nhà mẹ sẽ bị con gái càng lấy càng nghèo, cô gái trộm cắp, em có hiểu không?”Triệu Vệ Quốc nói ra.
Đoán chừng Triệu Vệ Cúc là sợ cách nói này, nghĩ bản thân không có năng lực lấy đồ cho nhà mẹ, còn phải nhờ nhà mẹ giúp, em ấy mới dù thế nào cũng không chịu.
“Lời quỷ quái này đều do người nào nói bậy, rõ ràng là không có căn cứ.” Hứa Đào trừng mắt nhìn có hơi bực bội.
Còn càng giúp càng giàu ư? Càng lấy càng nghèo, tôi khinh! Lời quỷ quái trọng nam khinh nữ, muốn để con gái sau khi gả đi vẫn luôn trợ giúp nhà mẹ, thì cứ nói thẳng, làm những trò này khiến người ta chán ghét.
“Nhưng vẫn có người tin, bằng không vì sao mẹ phải nói sợ em để ý, còn nói cho anh biết chuyện đính hôn, nếu như anh đã thiếu nợ Vệ Cúc, hiển nhiên anh sẽ trả cho em ấy. Bằng không em mở miệng can thiệp, hoặc không hài lòng, người khó xử không phải là anh.” Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại.
“Không phải, em là loại người đó sao?” Hứa Đào giơ tay chỉ vào mũi, hơi không dám tin, mẹ chồng lại nghĩ cô như vậy.
Cô có từng keo kiệt chưa? Từ trước đến giờ đồ mua cho nhà mẹ, nhà chồng cũng sẽ có một phần, càng không coi trọng bên này coi nhẹ bên kia.
“Chẳng phải em cũng nói bà trọng nam khinh nữ, với thiên vị sao.” Triệu Vệ Quốc nhíu mày, hỏi ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận