Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 346. Câu thông 4

“Không mệt.” Triệu Vệ Quốc dùng hành động chứng minh, quả thực tinh lực của anh dồi dào, hơn nữa không mệt mỏi chút nào.
Thời tiết Dương Thành rất tốt, sáng sớm khi Hứa Đào tỉnh dậy, mặt trời chiếu sáng rực rỡ bên ngoài.
Triệu Lệ Nam ngủ sớm dậy sớm, cậu bé được Triệu Vệ Quốc dẫn đến Công ty Đào Viên ăn sáng, ăn sáng xong, Triệu Vệ Quốc liền dùng hộp đựng cơm gói bữa sáng mang về cho Hứa Đào, sau khi để Triệu Lệ Nam tự mình chơi đùa ở nhà, bản thân anh đến công ty làm việc.
Ăn Tết xong quay lại, việc Triệu Vệ Quốc phải xử lý rất nhiều, vì anh định mua thêm mấy chiếc xe, mở rộng quy mô công ty một chút.
Khu vực chạy taxi ở Dương Thành hoàn toàn không bão hòa, Triệu Vệ Quốc phải hạch toán bảng ghi chép hơn nửa tháng trước rõ ràng, còn tiện thể dạy Triệu Vệ Cường lái xe.
Triệu Vệ Cường không biết lái xe, người mới học hoàn toàn, nên Triệu Vệ Cường áp lực rất nhiều, dù sao anh ta phải học lái xe xong trong thời gian ngắn, sau đó đi thi bằng lái.
Lúc Hứa Đào tỉnh dậy là hơn chín giờ, mặt trời bên ngoài rất ấm áp, ấm áp hơn tỉnh Ôn, sự ấm áp và thoải mái khiến Hứa Đào có chút muốn khóc.
Sau khi duỗi người một cái, Hứa Đào rời giường, ôm chăn ra sân phơi nắng, liền nghe thấy giọng nói nhỏ của Triệu Lệ Nam nhẹ nhàng truyền từ nhà bên cạnh sang, không cần nghĩ cậu bé chắc chắn đang chơi ở nhà bên cạnh.
Hứa Đào đi qua nhà bên cạnh nhìn một chút, phát hiện Lưu Truân đang ngồi trên ghế dựa, trong tay đang cầm quyển thơ cổ dạy Triệu Lệ Nam học thuộc thơ.
Triệu Lệ Nam không nghiêm túc chút nào, vừa chơi xe đồ chơi nhỏ, cái miệng nhỏ vừa đọc thơ qua loa theo Lưu Truân.
“Tiểu Nam, ông Lưu dạy con học thuộc thơ, con phải nghiêm túc một chút.” Cái đầu của cậu bé lắc lư rất đáng yêu, nhưng Lưu Truân và Trữ Vân Anh trước đây đều là giáo sư đại học, dù hiện tại không về trường tiếp tục sự nghiệp trồng người, nhưng Triệu Lệ Nam cũng không thể qua loa như vậy!
“Mẹ ơi, con có nghiêm túc mà!” Khi Triệu Lệ Nam nhìn thấy Hứa Đào, cậu bé rất vui vẻ.
“Đầu óc của thằng bé này thông minh, đừng thấy trong tay nó chơi xe nhỏ, nhưng chú dạy thằng bé thơ cổ, nó nghe một lần, quay đầu liền có thể thuộc gần hết rồi.” Lưu Truân nói giúp Triệu Lệ Nam, trong ánh mắt đều là sự vui vẻ.
Đây là một hạt giống học hành tốt đấy!
Hứa Đào biết Triệu Lệ Nam thông minh, cậu bé là nam chính trong sách, đầu óc tốt mới bình thường, cô cũng biết trí nhớ Triệu Lệ Nam tốt, nhưng lại không biết rốt cuộc trí nhớ tốt bao nhiêu.
“Thật sao? Tiểu Nam nhà chúng ta thông minh như vậy sao?” Hứa Đào ngồi xuống hỏi.
“Dạ mẹ, Tiểu Nam là đứa trẻ thông minh nhất.” Triệu Lệ Nam gật đầu, mèo khen mèo dài đuôi.
Trữ Vân Anh cũng mỉm cười theo: “Tiểu Nam, cháu đọc thơ cổ vừa nãy ông Lưu dạy cháu một lần đi.”
Triệu Lệ Nam chớp mắt, dừng động tác chơi xe đồ chơi lại: “Mẹ ơi, Tiểu Nam học thuộc rồi, hôm nay có thể ăn thêm một viên kẹo không. Con muốn cho ông Lưu một viên, cho bà Lưu một viên, bản thân Tiểu Nam một viên.”
Triệu Lệ Nam nói, còn đếm đầu ngón tay sắp xếp ba viên kẹo.
Hứa Đào mỉm cười gật đầu: “Được.”
Triệu Lệ Nam liền mỉm cười, nghiêng đầu hỏi Lưu Truân: “Ông Lưu, đọc bài “ Xa ngắm thác núi Lư” hay “Xuân dạ hỉ vũ” ạ?”
“Đã nhớ hết rồi sao?” Lưu Truân cười híp mắt hỏi cậu bé.
“Cháu đã nhớ rồi.” Triệu Lệ Nam gật đầu.
“Vậy đọc hết cho mẹ cháu nghe đi.” Trữ Vân Anh ngồi bên cạnh sờ đầu cậu bé vui vẻ.
Triệu Lệ Nam gật đầu, dùng giọng nói nhỏ bắt đầu nghiêm chỉnh đọc thơ: “Nắng rọi Hương Lô khói tía bay, xa trông dòng thác trước sông này, nước bay thẳng tắp ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây.” (Bản dịch thơ: Tương Như)
“Trời tốt, mưa lành tới, đang xuân chợt nhẹ rơi…” (Bản dịch thơ: Lê Nguyễn Lưu)
Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn đọc xong hai bài thơ cổ, lập tức cười híp mắt nhìn Hứa Đào: “Mẹ ơi, kẹo!”
“Tiểu Nam thật giỏi.” Hứa Đào đưa tay sờ đầu cậu bé: “Theo mẹ về nhà lấy kẹo nào!”
“Dạ mẹ.” Triệu Lệ Nam liền vỗ tay cười vui vẻ, còn nhắn nhủ hai vợ chồng Lưu Truân: “Ông Lưu, bà Lưu, Tiểu Nam đi lấy kẹo sữa, chúng ta cùng ăn.”
Triệu Lệ Nam rất vui vẻ, cậu bé rất thích kẹo sữa, nhưng cậu bé cũng thật sự không hẹp hòi chút nào, cậu bé theo Hứa Đào về nhà, lấy ba viên kẹo quay lại, liền phân chia chú một viên cháu một viên.
Lưu Truân cầm sách, nhìn thấy Triệu Lệ Nam nhét kẹo vào trong tay, hốc mắt hơi ửng đỏ, nhớ đến đứa con gái nhỏ tuổi trước đây.
Trữ Vân Anh cũng chua xót như thế, con gái bọn họ cũng rất thích ăn kẹo sữa, cũng biết chia cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận