Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 216. Bịt miệng 3

"Vậy được, ngày mai cô nói với cô ấy ban ngày đến nhà tôi một chuyến, chỉ cần tài nấu nướng của cô ấy thật sự có thể, tôi sẽ để cho cô ấy tới làm." Hứa Đào trực tiếp đồng ý.
Dù sao tuyển ai làm đều có thể, cô cũng không có bắt buộc phải tìm người nhà của tài xế taxi làm việc, Vương Quyên Quyên làm việc ban đêm, thuê thêm một người nữa, nhất định phải tìm một người có thể làm việc chung tốt cùng Vương Quyên Quyên, cô giới thiệu người tới, bọn họ cùng nhau làm việc là không thành vấn đề.
Hơn nữa tính cách Vương Quyên Quyên xấu hổ như vậy, có thể để cho cô ấy hết sức giới thiệu, Hứa Đào cảm thấy, đối phương hẳn làm người cũng không tệ lắm.
"Cảm ơn bà chủ." Vương Quyên Quyên hướng về phía Hứa Đào liều mạng cúi người nói cảm ơn.
"Không cần khách sáo." Hứa Đào cười cười.
Ngô Huệ, Quách Bình Bình, bởi vì mối quan hệ, bình thường khi nói chuyện với cô đều dùng em dâu, chị dâu gọi, duy chỉ có Vương Quyên Quyên rất có chừng mực, đến công ty Đào Viên liền kêu cô là bà chủ, cũng không có cố ý kéo quan hệ, cũng không kéo ra khoảng cách.
Thật ra thì Hứa Đào không có vấn đề về chuyện xưng hô, kêu em dâu cũng tốt, kêu chị dâu cũng được, bà chủ cũng có thể, nhưng Hứa Đào phải thừa nhận, cô rất thích sống chung cùng người như Vương Quyên Quyên.
Bởi vì Vương Quyên Quyên phân biệt công việc và quan hệ rất rõ ràng, hai người Quách Bình Bình và Ngô Huệ để cho Hứa Đào có một loại ảo giác công ty gia đình, nói gì, cũng sẽ cố kỵ cẩn thận một chút, nếu như trong công việc bọn họ xảy ra bất trắc, Hứa Đào còn phải cân nhắc tình huống mới có thể nhắc nhở.
Nhưng đối mặt với Vương Quyên Quyên liền không cần nhọc lòng như vậy, bản thân Vương Quyên Quyên rất biết trách nhiệm của mình, cô là làm việc, bản thân nên làm cái gì, nên dùng thái độ gì đối mặt với Hứa Đào, trong lòng cô cũng hiểu rõ.
Cho nên đừng xem Hứa Đào chỉ mới biết Vương Quyên Quyên mấy ngày, nhưng mà ở trong ba người, thật ra Hứa Đào thưởng thức Vương Quyên Quyên nhất.
Triệu Vệ Quốc về nhà cầm chăn rất nhanh, nửa giờ thì trở lại, anh hợp lại băng ghế trong phòng làm việc, chăn mùa đông vừa rộng vừa dày, gấp làm đôi cũng đủ để cho Triệu Lệ Nam ngủ thoải mái.
Triệu Vệ Quốc lại cố ý hợp mấy cái băng ghế ở phía sau bàn làm việc, còn anh thì ngồi ở bên cạnh bàn làm việc bận rộn.
Hứa Đào cứng rắn chịu đựng rất lâu, sau nửa đêm mệt đến không nhịn được, mới đến nằm trên cái băng ghế chen chúc cùng Triệu Lệ Nam ngủ một lát.
Vương Quyên Quyên vẫn luôn ở phòng bếp bận bịu, ở bọn tài xế trở lại ăn bữa ăn khuya xong thì thu dọn phòng bếp sạch sẽ, cô liền bắt đầu nhanh chóng nhào bột nấu mì chuẩn bị bữa ăn sáng.
Rửa rau, xắt rau, băm nhân bánh, nấu cháo, còn phải xào một ít dưa muối vân vân, cảm giác thật giống như không có bao nhiêu chuyện, nhưng mà một mình Vương Quyên Quyên bận rộn, cũng hầu như bận rộn một đêm đều không nghỉ ngơi chút nào.
Hơn nữa sức nặng của bữa ăn sáng so với bữa ăn khuya còn nhiều hơn, bởi vì người ca tối tan việc có thể ăn điểm tâm rồi mới về nhà, người tới làm ca ngày cũng có thể ăn điểm tâm xong mới đi làm việc. Cũng vì vậy sức nặng của bữa ăn sáng phải cung cấp cho ba mươi bốn mươi người ăn, chỉ tính bánh bao, Vương Quyên Quyên phải gói đến sáu mươi bảy mươi cái, Vương Quyên Quyên ở phòng bếp bận rộn một đêm không nghỉ ngơi.
Phòng bếp ở cách vách đang bận rộn, trong phòng làm việc bên này, Triệu Vệ Quốc cũng xem cái loại sổ sách ghi chép, lúc làm xong, đã bốn năm giờ, nghiêng đầu nhìn Hứa Đào và Triệu Lệ Nam ngủ say một chút, anh một đêm không ngủ, tâm tình cực tốt như cũ.
Hứa Đào nằm nghiêng ôm Triệu Lệ Nam, mẹ con hai người vùi trên cái băng ghế mà ngủ, đầu chen chúc nhau, hình ảnh này cũng thật đáng yêu.
Triệu Vệ Quốc không nhịn được nhẹ nhàng buông bút máy xuống đứng lên, ánh mắt si ngốc nhìn Hứa Đào hồi lâu, không nhịn được cúi người đặt một nụ hôn trên trán Hứa Đào.
Hứa Đào nằm ngủ ở trên băng ghế, ngủ không hề sâu, cái hôn của Triệu Vệ Quốc rơi xuống, Hứa Đào liền tỉnh, bĩu môi nhìn anh một chút: "Mấy giờ rồi?"
Hứa Đào ngủ cũng không sâu, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, phát hiện trời đã bắt đầu sáng lên.
"Năm giờ." Triệu Vệ Quốc xít lại gần hôn môi Hứa Đào một cái.
Hứa Đào giơ tay lên đẩy anh: "Anh đừng hôn em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận