Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 193. Mũ rơm 4

《Ba mươi sáu kế trong tình yêu 》đã bắt đầu được đăng nhiều kỳ liên tiếp trên tạp chí Hải Tinh và báo chí, chỉ mới ngày thứ nhất mà tiểu thuyết bắt đầu được đăng nhiều kỳ đã thu hút được khẩu vị của nhiều độc giả, mọi người dường như cũng rất yêu thích và tiếp nhận phong cách của sáng tác Hứa Đào.
Triệu Vệ Quốc bởi vì bận rộn chuyện phòng ăn nhỏ ở công ty, cũng không tan việc vào bảy tám giờ như thường ngày, thậm chí trễ hơn không ít so với bình thường.
Hứa Đào không có biện pháp, chỉ có thể cùng Triệu Lệ Nam ăn cơm tối trước, sau khi ăn xong thì bỏ thức ăn giữ lại cho Triệu Vệ Quốc vào trong nồi trên bếp, lúc hơn chín giờ, Triệu Lệ Nam thành công đi ngủ, Hứa Đào mới vừa tắt đèn đi ra, Triệu Vệ Quốc vừa vặn về đến nhà.
"Hôm nay sao tan làm trễ như vậy?" Hứa Đào thấp giọng hỏi.
"Giúp em xây bếp lò ở phòng ăn, anh và anh Hoa, Lý Kiến Thụ cũng cùng nhau bận bịu một hồi, trước kia khi anh Hoa còn nhỏ có học mấy ngày với người tài xế cùng quê quán, có kinh nghiệm, mấy người đàn ông chúng ta dứt khoát làm xong tất cả mọi chuyện rồi mới về nhà." Triệu Vệ Quốc vừa nói, đi tới vòi nước trong sân rửa tay.
"Không biết dùng nước nóng rửa tay có phải hay không?" Hứa Đào vừa nhìn thấy Triệu Vệ Quốc dùng nước lạnh rửa tay, liền không nhịn được cau mày, giọng có chút hung dữ.
Động tác mở vòi nước của Triệu Vệ Quốc dừng lại, nghiêng đầu nhìn Hứa Đào một chút, thấy biểu tình của cô có chút mất hứng, tiện tay vặn lại vòi nước.
"Sau này anh sẽ chú ý." Triệu Vệ Quốc vừa nói chuyện, vừa cầm lên chậu nước rửa mặt đi đến phòng bếp nấu nước nóng rửa tay.
Triệu Vệ Quốc rửa tay, thuận tiện cũng lau mặt một cái, Hứa Đào đi phòng bếp bưng ra thức ăn nóng còn chừa lại cho anh, bởi vì nấu nước nóng để tắm, thức ăn cũng không hoàn toàn nguội lạnh, vẫn còn khá ấm.
"Ăn đi!" Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc nhướng mày.
Triệu Vệ Quốc cười cười ngồi xuống ăn cơm: "Hỏi em một chuyện, phòng ăn nhỏ của em định tuyển mấy người?"
"Làm sao vậy?" Hứa Đào đang chuẩn bị trở về phòng lấy sách đọc, thuận tiện ở bên cạnh cùng Triệu Vệ Quốc ăn cơm, nghe Triệu Vệ Quốc hỏi chuyện phòng ăn nhỏ, ý tưởng đi lấy sách đều tiêu tan, tự ý ngồi xuống nhìn Triệu Vệ Quốc.
Hiện tại Hứa Đào rất hiểu Triệu Vệ Quốc, người đàn ông này hỏi như thế, nhất định là có nguyên nhân.
"Hôm nay công ty có người tài xế tới hỏi thăm anh phòng ăn nhỏ của em còn tuyển người hay không, anh ta muốn giới thiệu vợ mình đến làm việc." Triệu Vệ Quốc nói đúng sự thật.
"Ồ." Hứa Đào bình tĩnh ồ một tiếng.
"Ồ là ý gì?" Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại.
"Em chỉ định tuyển hai người, chị dâu Ngô Huệ và Quách Bình Bình đã đủ rồi, anh cũng đã biết." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc thản nhiên nói.
Cô đang ngồi chờ Triệu Vệ Quốc nói tiếp, Triệu Vệ Quốc nhắc tới chuyện này, nói rõ anh ít nhiều có chút ý muốn, cô cũng muốn nghe lời nói muốn nói lại thôi kia của Triệu Vệ Quốc một chút.
" Ừ, anh biết, nhưng người tìm anh hỏi thăm là Phùng Vĩnh Niên, anh liền không cự tuyệt, muốn hỏi ý kiến của em một chút, anh ta nói vợ mình nấu cơm không tệ, mấu chốt là, cuộc sống trong nhà anh ta quả thật có chút khổ." Trước khi Triệu Vệ Quốc tuyển những quân nhân này, trong bộ đội cũng đều nói đại khái tình huống cho anh biết.
Triệu Vệ Quốc vốn cũng biết, tình huống cuộc sống mọi người cũng không tốt lắm, đây cũng là nguyên nhân tại sao Hứa Đào thấy bọn họ ăn nếu không phải bánh nướng thì chính là bánh bao.
"Có chút khổ là khổ bao nhiêu?" Hứa Đào hỏi ngược lại.
Ngay cả Triệu Vệ Quốc cũng có thể dùng chữ khổ này để hình dung, chắc hẳn nên là người số mạng có nhiều không may.
"Cha của Phùng Vĩnh Niên bị bại liệt nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, mẹ đi đứng cũng không lanh lẹ, mắt còn hơi mờ, vợ bị mắc chứng lang ben, nhà còn có con trai tám tuổi có bệnh bẩm sinh, mỗi một tháng cũng phải dựa vào thuốc thang duy trì, tiền thuốc một tháng ít nhất ba trăm."
"Bây giờ cả nhà đều dựa vào một mình Phùng Vĩnh Niên làm việc duy trì sinh kế, chứng bệnh lang ben của vợ anh ta sẽ không lây, nhưng lại rất nghiêm trọng, hơn phân nửa mặt cũng trắng xoát, hàng tháng đứa trẻ lại cần tiền mua thuốc, ông lão cũng phải tiêu tiền, cho nên muốn tìm việc làm để lo toan trong nhà, nhưng bởi vì chứng lang ben cho nên vẫn luôn không tìm được công việc thích hợp." Triệu Vệ Quốc nói tình huống trong nhà Phùng Vĩnh Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận