Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 183. Tự bế 6

"Tiểu Nam nhà chị thật quá hoạt bát rồi." Quách Bình Bình thấy buồn cười, thấy Hứa Đào chiếu cố Triệu Lệ Nam rất tốt, nghiêng đầu nhìn con gái bên chân mình một chút, trong lòng cũng có chút cảm thấy có lỗi.
Hứa Đào là Triệu Vệ Quốc lấy về khi tái giá, vợ trước của anh sanh khó mà chết, Triệu Vệ Quốc cũng không giấu giếm, nhưng Hứa Đào gả cho Triệu Vệ Quốc, nhìn cô và Triệu Lệ Nam như mẹ con ruột thịt, tất cả mọi người đều theo bản năng quên mất sự thật Hứa Đào là mẹ kế.
Không thể không nói, Hứa Đào thật sự rất lợi hại, cũng đối với Triệu Lệ Nam thật tốt.
"Vui cái gì, càng ngày càng không dễ dỗ mới đúng." Hứa Đào nhìn bóng lưng đứa trẻ nói.
Triệu Lệ Nam tạch tạch tạch chạy đến trong phòng làm việc, Triệu Vệ Quốc và Lý Kiến Thụ đều ở đây ăn cơm trưa, Triệu Lệ Nam liền chạy tới bên chân Triệu Vệ Quốc.
"Cha, cha nói Tiểu Nam lớn lên thì sẽ cho Tiểu Nam chơi xe." Triệu Lệ Nam nắm ống quần Triệu Vệ Quốc, rất là uất ức ngẩng đầu trợn mắt nhìn Triệu Vệ Quốc.
"Đúng vậy!"
"Nhưng Tiểu Nam còn lâu thật lâu mới lớn lên." Triệu Lệ Nam tức giận nói nhỏ: "Cha, Tiểu Nam phải lái xe."
"Há miệng." Triệu Vệ Quốc hoàn toàn không nghe đứa nhỏ nói chuyện, nhìn đứa nhỏ lay động chân mình, dùng đũa kẹp một đoạn nhỏ vòng hạt tiêu.
"A!" Triệu Lệ Nam ngẩng đầu theo bản năng há miệng.
"Ăn."
Triệu Lệ Nam nghe lời rắc rắc rắc rắc phải cắn hạt tiêu trong miệng nhỏ mấy cái, vị cay trong nháy mắt lan tràn ra trong miệng: "Oa!"
Triệu Lệ Nam lập tức buông chân Triệu Vệ Quốc, xoay người lại bận rộn uất ức đi tìm Hứa Đào.
Cha xấu lại bắt nạt cậu.
"Mẹ!" Triệu Lệ Nam vừa chạy vừa kêu.
Hứa Đào và Quách Bình Bình đang nói chuyện, đúng lúc thấy Ngô Huệ mang con gái nhỏ tới công ty, lại đột nhiên nghe được giọng oang oang của Triệu Lệ Nam ở sau lưng.
"Làm sao vậy?" Hứa Đào bất đắc dĩ đáp lại cậu.
"Hạt tiêu, cha để cho Tiểu Nam ăn." Triệu Lệ Nam tiến tới bên cạnh Hứa Đào tố uất ức.
Bây giờ thằng nhóc này như cọng cỏ đầu tường, ở cùng Triệu Vệ Quốc bên kia bị uất ức liền chạy về Hứa Đào bên này, Hứa Đào bên này không hài lòng, cũng sẽ tìm Triệu Vệ Quốc giải quyết, nhưng bình thường Triệu Vệ Quốc đều dùng biện pháp bắt nạt khi dễ cậu làm chủ.
"Há miệng để mẹ nhìn một chút." Hứa Đào phối hợp với đứa nhỏ.
"A!" Đứa nhỏ há to mồm.
"Ừ, cha xấu, chúng ta không để ý tới cha nữa." Hứa Đào nhìn cái miệng nhỏ nhắn một cái, chỉ là có chút đỏ mà thôi, bản thân cô làm thức ăn, thả là hạt tiêu vào thế nào cô rất rõ ràng, cũng không phải là đặc biệt cay, cho nên liền qua loa lấy lệ dỗ cậu bé đôi câu.
Triệu Lệ Nam lập tức giống như là kéo người trợ giúp Hứa Đào này đến trận doanh của mình, nghiêm trang phụ họa: "Đúng vậy, không để ý tới cha, cha xấu!"
"Ha ha, cha của con xấu thế nào?" Ngô Huệ đi tới liền nghe được Triệu Lệ Nam nói, cười hỏi.
"Chị dâu." Quách Bình Bình và Hứa Đào cùng nhau chào hỏi.
"Vệ Quốc đút nó ăn hạt tiêu, cho nên uất ức tố cáo." Hứa Đào chào hỏi xong liền giải thích, lại nhìn Ngô Huệ mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, đưa tay nhận lấy Diệp Tiểu Họa trong ngực Ngô Huệ, cô bé thật biết điều, bị Hứa Đào ôm cũng sẽ không khóc.
"Công ty này cách bên kia quá xa, ôm nó từ hẻm Lão Bát tới, đi ước chừng gần một giờ." Ngô Huệ cũng vội tới đưa cơm trưa cho Diệp Chấn Hoa.
Buổi sáng Diệp Chấn Hoa ra cửa đi làm cuống cuồng, cũng không mang hộp cơm, cô ấy không thể làm gì khác hơn là tới đưa cơm trưa, nhưng lại không thể quá giang xe, một đường ôm đứa trẻ đi bộ tới.
"Hẻm Lão Bát cách nơi này quả thật rất xa." Hứa Đào tiếp lời.
Cô biết Ngô Huệ vì tiết kiệm tiền mới một đường đi tới, có chút không biết làm sao, nhưng cũng có nhận thức mới đối chuyện phụ nữ tiết kiệm trong thời đại này.
Mọi người tiết kiệm cũng là chuyện phổ biến, nếu đổi thành cô, đánh chết cũng không thể ôm đứa trẻ đi đường xa như vậy.
"Lão Diệp nhà tôi mỗi ngày còn đi bộ qua lại, sáng nay trời chưa sáng liền ra cửa." Ngô Huệ đi một chuyến cũng mệt đến ngất ngư, nghĩ đến Diệp Chấn Hoa mỗi ngày tới lui, nhất thời đau lòng cho chồng nhà mình.
Đi làm mười mấy giờ, qua lại còn phải đi đường xa như vậy.
"Thật sự có chút khổ cực." Quách Bình Bình tiếp lời: "Chị dâu không bằng dọn đến gần một chút, mỗi ngày bọn họ đi làm lái xe thời gian dài, cũng rất phí tinh thần sức lực, cũng không thể đi bộ mỗi ngày như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi."
"Quả thật không thể chống đỡ cứng rắn như thế." Ca làm có ca ngày ca đêm, bình thường giờ làm việc cũng là tám giờ, nhưng tính luôn thời gian mọi người tự giác làm thêm giờ, một ngày mười mấy giờ, còn phải đi bộ qua lại đường xa như vậy, thật sự sẽ không chịu nổi.
"Thật sự nên chuẩn bị dọn nhà." Ngô Huệ gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận