Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 669. -

“Bà Quách làm cái gì thì con ngoan ngoãn ăn cái đó cho mẹ, từ hôm nay trở đi, đừng yêu cầu cái này yêu cầu cái kia kén cá chọn canh với mẹ.” Hứa Đào giơ tay chọc vào trán cô bé: “Trên đường đến đây mẹ đã từng cảnh cáo con, đừng mang thái độ thiên kim của con qua đây, con dám nói yêu cầu này yêu cầu kia lần nữa, đừng trách mẹ không khách khí.”
“Nhưng con muốn ăn bánh bao thịt mà!” Triệu Lệ Noãn bĩu môi không phục, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, sự bực bội tối hôm qua của Triệu Lệ Noãn cũng giảm đi không ít, chỉ là đôi mắt nhỏ còn hơi sưng đỏ.
Cả buổi tối hôm qua, bản thân cô bé yên lặng khóc có chút dữ dộ.
“Mẹ còn muốn ăn gan rồng mật phượng này? Có thể ăn không?” Hứa Đào khẽ giễu cợt.
Hiện giờ cô đối với con gái Triệu Lệ Noãn giống như hóa thân của một cơn oán giận.
“Bà ơi, đây là dưa muối bà tự muối sao?” Hứa Đào rửa mặt xong lên bàn cùng Triệu Vệ Quốc ăn cháo, lúc nhìn thấy củ cải trắng, gắp một miếng ăn một miếng nhỏ, sau đó giơ ngón tay cái lên kinh ngạc thán phục: “Bài ơi, mùi vị dưa cải bà muối rất thơm.”
Củ cải rất thanh rất ngon miệng, lại mang theo chút vị cay của tỉnh Xuyên, sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa hoàn toàn sáng rõ, sau khi ăn một miếng, lại khiến cho khẩu vị Hứa Đào mở ra.
“Mấy bà già ở thôn này đều biết chút tay nghề, cháu thích thì ăn nhiều chút, trong túi vẫn còn.” Bà Quách cười híp mắt quan tâm Hứa Đào: “Cô bé, cháu cũng nhanh đến ăn cháo đi, nếm thử dưa muối bà làm.”
“Có đường trắng không? Cháu ăn cháu thích bỏ đường trộn ăn.” Triệu Lệ Noãn không vui lắm, nhưng được bà Quách gọi lên bàn ăn cơm, cô bé có chút kiêu căng, nhưng vẫn mượn được cớ đi xuống, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu mình cho rằng vô cùng bình thường.
Quả thực đường cát trắng đối với nhà họ Triệu mà nói, là thứ đồ bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, nhưng đối với nhà bà Quách mà nói, đã coi như thứ đồ vô cùng quý giá, hơn nữa nhà họ Quách không có đường cát trắng.
“Đường cát trắng, nhà bà không có. Không vội, bà đi nhà Quách Đại Đầu bên cạnh hỏi thử, xem thử nhà bọn họ có đường cát trắng không, lấy về cho cháu một muỗng.” Bà Quách trả lời có chút áy náy, mang đôi giày vải nhỏ vội vàng muốn ra ngoài.
“Bà ơi.” Hứa Đào lập tức buông bát đũa nhanh chóng chạy hai bước ngăn cản bà Quách lại: “Bà Quách, trong nhà có cái gì thì chiêu đãi cái có, không cần cố ý chuẩn bị, đồ không có bà cứ nói thẳng cho con bé biết không có là được. Mục đích chúng cháu đến là vì để cho con bé trải nghiệm cuộc sống, bà không thể nuông chiều con bé.”
“Nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, từ nhỏ chưa từng sống khổ cực gì, cơm tối hôm qua cô bé cũng không ăn mấy miếng, hiện tại có lẽ đói bụng lắm rồi…” Bà Quách không đành lòng, cũng vô cùng không nỡ.
Dáng dấp cô bé xinh xắn như thế, nhõng nhẽo một chút, tính tình xấu một chút cũng rất bình thường.
Nhà ai có điều kiện có tiền không cưng chiều con cái chứ! Dáng vẻ cô bé bĩu môi, đổi lại là cháu gái ruột của bà ấy, bà ấy đánh cược cái mạng già cũng muốn để cho cô bé sống tốt một chút, muốn ăn đường cát trắng cũng không coi là chuyện lớn.
Sự thật chứng minh, dáng dấp trẻ con xinh xắn có thể không kiêng dè chút nào, mức độ bao dung của rất nhiều người lớn đối với trẻ con đều cao, đây cũng là nguyên do vì sao đa số trẻ con càng ngày càng hung dữ.
“Không sao, biết kén ăn cho thấy vẫn chưa đói, thật sự đói rồi không kén ăn nữa.” Hứa Đào vẫn rất chắc chắn điểm này.
Trước đây đại đa số người nuôi con đều là thái độ nuôi thả rông, giống như nuôi gà con vậy, ban ngày để mặc đứa trẻ tự lang thang đi lung tung khắp nơi, đợi cô bé chơi mệt rồi, đói rồi, tự đến giờ liền trở về nhà ăn cơm.
Trước đây lúc Triệu Lệ Noãn ở nhà kén ăn, Triệu Lệ Nam phí hết tâm tư dỗ cô bé ăn cơm, ăn một miếng cũng hận không thể khen thưởng một cái, giống như con lừa vậy, treo một củ cà rốt mới miễn cưỡng ăn hai miếng cơm.
Hứa Đào sớm đã khó chịu điểm này của Triệu Lệ Noãn rất lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội chỉnh đốn cô bé.
Cô chuẩn bị lần này nếu đã tới tỉnh Xuyên bên này, thì thay đổi tất cả tật xấu của Triệu Lệ Noãn một lần duy nhất, chỉnh đốn đâu vào đấy mới ngừng.
“Như vậy à! Thật sự không cần lấy chút đường cát trắng cho cô bé nữa sao?” Bà Quách vẫn rất băn khoăn, nhưng cũng không kiên trì lắm, chỉ là thái độ có hút không biết phải làm sao.
“Không cần, mọi người nhanh ăn cơm thôi.” Hứa Đào cười, đỡ bà Quách ăn cơm sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận