Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 647. -

Trước đây còn có thể trông cậy vào Triệu Lệ Nam dỗ cô bé, nhưng hiện tại Triệu Lệ Nam nước xa không cứu được lửa gần, Hứa Đào phải trị cô bé cho bằng được, căn bản Triệu Lệ Noãn không có đường đấu tranh.
Người làm cha Triệu Vệ Quốc này cũng sẽ thương con, Triệu Lệ Noãn yên lặng khóc hơn một tiếng đồng hồ, đôi mắt nhỏ sưng đỏ đến mức giống như quả óc chó lớn, Triệu Vệ Quốc liền không nhịn được, chuẩn bị muốn dỗ cô bé ngoan ngoãn đi ngủ, để cho cô bé đừng khóc, thậm chí định cắt đất bồi thường.
“Noãn Noãn ngoan, bắt đầu từ mai con đều cố gắng đi học, đừng làm phiền bạn học khác, đừng để giáo viên gọi phụ huynh, mẹ sẽ không giận nữa. Con cố gắng học tập, đến lúc thi tháng, thi được một trăm điểm, cha sẽ dẫn con đến công viên trò chơi chơi được không?” Triệu Vệ Quốc sờ đầu con gái, bế cô bé từ trên thảm lên.
“Thật sao?” Triệu Lệ Noãn thút thít treo trên người Triệu Vệ Quốc hỏi.
“Giả đấy.” Hứa Đào đứng khoanh tay ở cửa phòng cô bé, cũng đã nghe thấy lời của Triệu Vệ Quốc hứa hẹn với cô bé.
Còn muốn đi công viên trò chơi, cô bé đừng có mơ!!!
“Mẹ xấu, cha, không nghe lời mẹ, Noãn Noãn thi một trăm điểm thì đi công viên trò chơi.” Triệu Lệ Noãn làm nũng với Triệu Vệ Quốc.
“Được.” Triệu Vệ Quốc tự ý đồng ý với con gái.
“Ha ha!” Hứa Đào ở bên cạnh cười khẩy: “Được, anh đồng ý thì đồng ý, dù sao lấy cái đầu ngốc nghếch của con bé bài thơ “Vịnh Nga” cũng không thuộc, thi một trăm điểm chính là nằm mơ.” Hứa Đào mỉa mai, chắc chắn Triệu Lệ Noãn không thi được một trăm điểm.
Cô bé lại không phải Triệu Lệ Nam, cô bé không có bản lĩnh đó.
“Con mới không ngốc.” Triệu Lệ Noãn bĩu môi chịu phục, trái lại cũng không khóc nữa.
“Con không ngốc, con ngốc chết đi được? Nếu không ngốc, vì sao ngay cả bài “Vịnh Nga” cũng không biết đọc, cả lớp chỉ có một mình con không biết đọc.” Hứa Đào phản bác cô bé sắc bén.
“Con không ngốc, không ngốc!” Triệu Lệ Noãn không ngốc: “Hừ, mẹ nói con ngốc, con ngốc, con ngốc còn không phải vì mẹ.”
“Con đây là tự mình ngu ngốc còn trách gen mẹ không tốt sao?” Hứa Đào buông hai tay xuống, tức giận trừng Triệu Lệ Noãn.
Xem đi! Lúc cô bé này miệng lưỡi sắc bén, nhưng cũng không thấy lộ ra chút ngu ngốc nào, ụp nồi còn ụp rất chính xác.
Còn nói tại cô gì đó, ý này là chỉ số thông minh giống cô, bị ảnh hưởng bởi người mẹ này làm chậm trễ sao! Hừ, Hứa Đào cau mày tỏ vẻ kiên quyết không đội cái nồi này.
Đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy ngột ngạt, theo lý mà nói, nguyên chủ và cô đều không tính là ngốc, trình độ học vấn của nguyên chủ tốt nghiệp cấp hai, ở quê nhà tỉnh Ôn lúc đó mà nói, cũng coi như là trình độ học vấn cao rồi.
Nhưng thơ Triệu Lệ Nam đọc hai lần có thể đọc thuộc trôi chảy, Triệu Lệ Noãn cũng từng theo Triệu Lệ Nam đọc lời thơ cổ rất nhiều, sao ngay cả “Vịnh Nga” cũng không đọc được?
Chẳng lẽ thật sự là nồi của cô? Chẳng lẽ là chỉ số thông minh của cô liên lụy Triệu Vệ Quốc, nếu đều là con, còn là hai anh em, trí nhớ và chỉ số thông minh này có thể kém nhiều như vậy sao?
Nghĩ đến chỗ này, Hứa Đào bất giác có chút chột dạ, luôn cảm thấy, cái nồi lớn này Triệu Lệ Noãn ụp hơi có lý.
“Chỉ trách mẹ, đều tại mẹ, mẹ ngốc, hại con cũng ngốc.” Triệu Lệ Noãn kêu gào trách móc Hứa Đào.
Hứa Đào cắn răng: “Con, con đừng nói bậy nói bạ!” Không đủ sức phản bác lại con gái.
Sự tranh chấp của hai mẹ con, đáng yêu lại sống động thú vị, Triệu Vệ Quốc nhìn vẻ mặt Hứa Đào lộ ra sự chột dạ buồn cười vô cùng.
“Không, chỉ trách mẹ, chính là mẹ ngốc!” Triệu Lệ Noãn khăng khăng.
Hứa Đào sờ mũi một cái cạn lời: “Đều nói con gái giống cha, con ngốc cũng là trách cha con, trách mẹ làm cái gì? Căn bản không liên quan đến mẹ.” Hứa Đào nhanh chóng phủi sạch.
“Hừ, anh trai giống cha, anh trai thông minh, con giống mẹ, con ngốc.” Thiên tài logic chắc chắn là Triệu Lệ Noãn.
Cái logic này có thể nói là điểm tối đa rồi, không có chỉ số thông minh nào, chuyện này cũng không oán giận được.
Hứa Đào vô cùng đau tim, liếm môi một cái: “Triệu Vệ Quốc, anh dạy dỗ con bé đàng hoàng cho em, em không so đo giống như con bé, nhưng nếu thành tích thi tháng của con bé không đạt chuẩn, em sẽ hỏi anh.”
Hứa Đào nói chuyện, sau đó không đủ sức xoay người chạy.
“Hừ, mẹ ngốc nghếch.” Triệu Lệ Noãn đứng trên giường chống nạnh, rất có cảm giác con gà mái nhỏ kiêu ngạo thắng trận.
Triệu Vệ Quốc vô cùng buồn cười, chỉ có thể tiếp tục dỗ con gái Triệu Lệ Noãn đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận