Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 98. Đáng thương Tiểu Chí 2

Tiểu Nam trong phòng đang mặc đồ ngủ, vốn dĩ sắp ngủ rồi nhưng nghe được tiếng gõ cửa, nhìn lại thấy Tiểu Chí khiến tiểu gia hỏa tĩnh táo hẳn, mang dép lê chạy ra: “Anh Tiểu Chí làm sao vậy?” Tiểu Nam quan tâm dò hỏi
‘Anh…..”
“Đừng nhúc nhích” Hứa Đào xoa nhẹ đầu Tiểu Nam sau đó ngồi xổm xuống tiếp tục lau tóc cho Tiểu Chí.
“Dì, trên người con dơ” Tiểu Chỉ ở bên ngoài một ngày nhặt một đống ve chai rác rưởi nên nó biết trên người mình dơ còn có mùi hôi
“Không sao cả!” Hứa Đào cười lắc đầu: “Gần đây con không về nhà sao?”
Hứa Đào cũng không biết rõ tình huống cụ thể của Tiểu Chí là thế nào, chỉ thông qua hàng xóm biết đứa nhỏ này thực đáng thương, nhưng mỗi ngày Hứa Đào phải chiếu cố Tiểu Nam, viết tiểu thuyết nên đối với sự tình con hẻm không có quan tâm nhiều.
Chu Tiểu Chí nghe vậy khiếp đảm lắc đầu.
“Mẹ ở nhà có khi khóa cửa, có khi không khóa” Hôm nay trời mưa chắc tâm tình không tốt nên mới khóa cửa
Mẹ của nó ghét trời mưa, mỗi lần trời mưa là đánh nó mắng nó.
“Vậy lúc khóa cửa thì con làm sao?”Hứa Đào nhìn đứa nhỏ đau lòng cảm xúc không kìm nén được, cô không nghĩ đến Chu Vũ lại quá mức xem nhẹ Tiểu Chí, đứa nhỏ vừa ngoan vừa hiểu chuyện mà phải tự dựa vào chính mình kiên cường giãy giụa tồn tại đến bây giờ, mới năm tuổi mà hơn nửa đêm lại không có chỗ ngũ.
Thời này không giống với thời sau khắp nới có camera giám sát, đèn đường giăng đầy nhưng ở đây mới 8 giờ tối bên ngoài con hẻm tối đen như mực, cô là người lớn đi đường vào ban đêm còn sợ hãi huống chi đứa nhỏ năm tuổi chẳng lẽ không sợ sao?
“Trước cửa nhà con có một khối đá lớn, con thường dựa vào đó ngủ, đem cục đá trở thành ca ca”Tiểu Chí tâm tư đơn thuần nói không cảm thấy gì là khổ cũng không thấy sợ.
Hứa Đào nghe đứa nhỏ trả lời mà nước mắt cô sắp rơi ra, thậm chí cô cũng tưởng tượng được hình ảnh một đứa con nít mới năm tuổi một mình nằm ngủ bên cục đá ra sao. Bây giờ trong lòng cô đang run rẩy nửa ngày sau mới điều chỉnh lại cảm xúc hỏi bé: “Ăn cơm nha? Con đói bụng lắm đúng không?”
Cô không hỏi thêm gì nữa, cô biết nếu càng hỏi cô nhịn không được mà đi qua Hồ gia đánh người, nhìn xem đứa nhỏ năm tuổi không về nhà bọn họ ngủ có yên ổn không.
Hơn nữa hành động của Hồ gia có nhiều người lớn tuổi trong hẻm có phàn nàn nói với Chu Vũ vài câu nhưng nhận lại thái độ của Hồ gia là đừng có ăn no rảnh rồi xen vào chuyện người khác.
Còn nói gì đó nhà đứa nhỏ nhà bọn họ, muốn nuôi thế nào là chuyện của bọn họ, không thích nuôi cũng là chuyện cùa họ ai cũng không thể quản được.
Chu Vũ cũng xem như là người có ăn học, nghe nói là tốt nghiệp sơ trung, khá như vậy mà đầu óc không biết suy nghĩ gì, Chu gia bên kia nhịn không được thấy cô ngược đãi cháu ngoại trai nên cố tình muốn đem về nuôi nhưng Chu Vũ không cho nói là cô sinh không có lý nào đưa cho nhà mẹ đẻ.
Ngoài miệng thì nói dễ nghe một hai đòi nuôi Tiểu Chí nhưng thật sự lại không nuôi nấng Tiểu Chí.
Lúc này thân thể Tiểu Chí run bần bật, trên người quần áo ướt, bụng cũng đói rả rời, Hứa Đào dò hỏi làm nó thả lỏng không ít nhưng sau đó lại nhè nhẹ lắc đầu.
“Đợi lát nữa con đi theo tắm rửa cùng chú Triệu, dì nấu mì sợ cho ăn” Hứa Đào sờ sờ đầu nó, đứng lên nắm lấy tay nó vào phòng bếp
“Dì, không cần phiền như vậy” Tiểu Chí cúi đầu xấu hổ
Nó bị mưa ướt nửa ngày lạnh quá mới gõ cửa, khối đá trước cửa nhà kia không trú mưa được nên nó mới nghĩ tới trong nhà Dì Hứa Đào có phòng khách nó nhờ ngủ một đêm là được.
“Dì không có phiền!” Hứa Đào cười đáp.
Tiểu Nam thấy Hứa Đào nắm tay Tiểu Chí, tiểu gia hỏa mặc chiếc quần nhỏ mang đôi dép lên đi lên nắm bàn tay còn lại của Hứa Đào rồi nhìn Tiểu Chí ngây ngô cười.
Tiểu Chí nhìn Tiểu Nam đôi mắt tràn ngập sự hâm mộ, sau đó lại cúi đầu nhỏ xuống
Kỳ thật con nít khắp con hẻm này đều hâm mộ Tiểu Nam, dù là đứa nhỏ được cha mẹ yêu thương hay không yêu thường tất cả đều hâm mộ Tiểu Nam là hạnh phúc nhất.
Nước ấm phải chờ một lát” Triệu Vệ Quốc nấu một nồi to nước nước ấm
Sinh hoạt hiện tại không mấy phương tiện, không có máy nước nóng cho nên vẫn kiên trì chời đến khi nước sôi mới được, Triệu Vệ Quốc đặt thêm mấy thanh củi lớn vào lò, thực mau nước đã sôi lên.
“Để anh mang Tiểu Chí đi tắm” Triệu Vệ Quốc đổ nước ấm vào thùng rồi dẫn Tiểu Chí và nhà tắm.
“Ba, Tiểu Nam cũng đi” Tiểu gia hỏa này thích náo nhiệt, cũng thích đi theo bên cạnh ba tắm rửa, tuy rằng mới tắm hồi chiều rồi nhưng vẫn muốn đi theo.
Hứa Đào duỗi tay bắt bé lại ngăn cản không cho đi xem, duỗi tay nhéo cái mũi nhỏ của bé: “Không được gây thêm phiền cho ba”
“Mẹ, Tiểu Nam không đi thêm phiền” Tiểu Nam phồng mặt nhỏ bộ dạng hết sức oan uổng nhìn Hứa Đào
“Con đi chính là mang phiền”Hứa Đào đáp lời sau đó hỏi tiểu gia hỏa: “Có đói bụng không? Mẹ làm mì sợ cho anh Tiểu Chí, con có muốn ăn không?”
“Muốn ăn”Tuy rằng mới ăn cái bụng tròn vo nhưng nghe Hứa Đào hỏi lại lập tức nói muốn
“Vậy được!” Hứa Đào đáp ứng tiểu gia hỏa, lúc nấu mì cho thêm mì sợi vào một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận