Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 116. Mời khách 2

"Cô còn chê tôi, cô quên chuyện mình ở nông thôn gả cho một tên chân đất còn sinh một thằng nhóc ngang tàng rồi sao? Tôi bằng lòng cưới cô, cô có thể gả cho tôi đã là phước đức từ đời trước, cô phải mừng thầm mới đúng." Hồ Kiện vốn không nhịn được Chu Vũ, nghe Chu Vũ nói như vậy, nhất thời cũng tức giận.
Còn nói mắt bị mù gả cho anh ta, ai bị mù mắt còn chưa biết đâu. Một con gà mái không thể đẻ trứng mà thôi, anh ta nhịn cái gì cũng nhịn đủ rồi.
"Tôi phải mừng thầm à, Hồ Kiện, anh đừng nói chuyện khôi hài. Anh chính là một tên đàn ông không hề có nhận thức nào về bản lãnh của mình, chuyện ăn uống cũng phải trông cậy vào mẹ anh, bên trái một câu mẹ bên phải một câu mẹ, ăn thịt cũng phải nghe mẹ, anh chính là phế vật, anh cũng không hợp để cưới vợ, anh và mẹ anh hai người thích hợp cùng nhau sống một đời." Chu Vũ mắng chửi người cũng rất tuyệt.
Bản thân hai vợ chồng đã có ý kiến rất lớn về nhau giống như bị đốt mồi dẫn lửa, trực tiếp mắng nhau, xé ra lớp ngụy trang của đối phương, điên cuồng rắc muối vào vết thương của nhau.
"Chu Vũ cô là thứ gà mái không biết đẻ trứng, còn ở đây mạnh miệng cái gì, có tin tôi xé rách miệng cô ra hay không?!" Mẹ của Hồ Kiện, bà cụ Hồ lại đột nhiên từ nhà họ Hồ lao ra, trợn mắt nhìn Chu Vũ, biểu tình như phải xé nát Chu Vũ.
"Cô là đồ đê tiện, sớm biết cô là gà mái không biết đẻ trứng thì tôi cũng sẽ không để cho Tiểu Kiện nhà tôi cưới cô, Tiểu Kiện nhà tôi cũng không biết đời trước tạo nghiệt gì mà cưới phải người như cô." Bà cụ Hồ mắng chửi người cũng lợi hại, đi ra liền tức giận mắng to.
"Bà già kia, bà mới không để được trứng. Tôi rõ ràng có thể sinh, người không thể sinh là con trai bà." Chu Vũ cũng tức miệng mắng to, càng không để ý đến mặt mũi của Hồ Kiện, trực tiếp vạch trần.
Dù sao cô ta sinh được Chu Hải Chí, cô ta vốn có thể sinh, trong ngõ hẻm này người nào mà không biết, người không thể sinh tuyệt đối là đồ vô dụng Hồ Kiện này.
"Phi! Cô là tiện nhân miệng chó không mọc ra ngà voi, tôi đánh chết cô, xem cô còn dám nói bậy hay không." Bà cụ Hồ tức giận hướng về phía Chu Vũ, giơ tay muốn đánh người.
". . ." Hứa Đào dắt Triệu Lệ Nam, cũng không nghĩ tới chuyện lại phát triển thành như vậy.
Có thể nhìn thấy Chu Vũ và người nhà họ Hồ mắng nhau, Hứa Đào không biết nói gì, nhưng lại cảm thấy đơn thuần là cô ta đáng đời.
"Đứng ở đây làm gì vậy?" Triệu Vệ Quốc tan việc về nhà, thấy Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đứng ở cuối ngõ hẻm, bên cạnh là người nhà họ Hồ mới cãi vả không lâu, mắng nhau vô cùng lợi hại, thậm chí đã động tay.
"Anh về rồi sao?" Hứa Đào nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Vệ Quốc đã trở về, trong tròng mắt lan tỏa nụ cười.
"Ừ." Tròng mắt lạnh như băng của Triệu Vệ Quốc không để tâm đến người nhà họ Hồ đang gây gổ, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, tự ý hỏi Hứa Đào: "Đi, về nhà thôi."
"Được." Hứa Đào đáp lời, dắt Triệu Lệ Nam đi vòng qua người nhà họ Hồ.
Ban đầu Triệu Vệ Quốc đứng ở phía Hứa Đào bên này, bày ra dáng vẻ che chở Hứa Đào, chờ sau khi đám người nhà họ Hồ đang ầm ĩ, liền đi tới bên kia dắt bàn tay nhỏ bé của Triệu Lệ Nam, hai vợ chồng mỗi người một bên, Triệu Lệ Nam thì đứng ở chính giữa, hai tay nhỏ bé nắm tay cha mẹ, ở giữa nắng chiều, ấm áp cùng nhau về nhà.
"Cha, hôm nay nhìn con đẹp trai không?" Sau khi Triệu Lệ Nam thấy Triệu Vệ Quốc thì hoàn toàn không sợ Chu Vũ nữa, sau khi đứa nhỏ đi liền ngước đầu hỏi Triệu Vệ Quốc.
Đứa nhỏ rất là hài lòng đối với kiểu tóc mới của mình.
"Ừ, tạm được." Triệu Vệ Quốc khoát tay một cái, cũng nhìn thấy đầu nhỏ của Triệu Lệ Nam bị cắt ngắn.
Đứa nhỏ ngủ cũng rất ngoan, hình dáng đầu ngủ rất đẹp, còn trắng trẻo sạch sẽ, để kiểu tóc mái ngố trông rất đáng yêu.
"Tiểu Nam đẹp mắt." Đứa nhóc đối với từ tạm được có chút không hài lòng lắm, chu mỏ nói chuyện.
"Ừ." Triệu Vệ Quốc tùy ý qua loa lấy lệ gật đầu.
"Tiểu Nam, bước chân to lên một chút, đừng đạp trúng vào trong hố." Hứa Đào nhìn đường, thấy tâm tư của Tiểu Nam đều đang nói chuyện cùng Triệu Vệ Quốc, liền nhắc nhở đứa nhỏ.
Triệu Lệ Nam theo bản năng quay đầu bước một bước lớn, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng dùng một tay dắt đứa nhỏ, thời điểm đứa nhỏ cất bước trực tiếp xốc tay lên, Triệu Lệ Nam lấy tư thế bay phóng qua cái hố nhỏ.
"A, vui vui, mẹ, thêm lần nữa." Được xách tay bay lên, Triệu Lệ Nam lập tức ha ha cười to, lắc lắc tay Hứa Đào muốn tiếp tục chơi.
"Không được, mẹ mệt mỏi." Hứa Đào lắc đầu cự tuyệt.
Mới vừa rồi cố ý nhắc nhở Tiểu Nam, cũng là bởi vì sợ Triệu Lệ Nam không chú ý tới, cô và Triệu Vệ Quốc mới ăn ý nhắc tới đứa nhỏ.
"Một lần nữa, mẹ." Triệu Lệ Nam tận lực nũng nịu.
"Được rồi!" Hứa Đào có thể làm sao, trừ thỏa mãn đứa nhỏ ra thì cô hoàn toàn không có biện pháp nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận