Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 368. Chuẩn bị 2

Sau khi Triệu Vệ Ny xuống lầu, Hứa Đào tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt Ngô Huệ, nhìn lướt qua Diệp Tiểu Thư trong lòng cô ấy.
Vì tay cô bé bị thương, nên đã ngủ rồi, Ngô Huệ vẫn luôn bế Diệp Tiểu Thư không đặt xuống.
“Chị dâu đang nghĩ gì thế?” Hứa Đào mở miệng nhẹ nhàng hỏi.
Ngô Huệ nhìn Hứa Đào, nói thực thì cô ấy vẫn rất ngưỡng mộ Hứa Đào, cũng rất khâm phục cô, có trình độ, xinh đẹp, có thể kiếm tiền, cũng sống một cuộc sống có mùi có vị, mở công ty vay mấy trăm nghìn, cũng vẫn ung dung điềm tĩnh.
Trái lại, cô ấy chưa từng đọc qua sách gì, không biết được mấy chữ, ngoài là một người phụ nữ, trời sinh có thể sinh con ra, có thể coi là đồ vô dụng.
“Tôi đang nghĩ vì sao phải sinh bọn nhỏ ra, sinh ra xong cũng không thể cho bọn chúng một cuộc sống tốt một chút. Bọn nhỏ cũng thấy sự không biết đầu thai, có nhà giàu sang không đi tìm, hết lần này đến lần khác lại chui vào bụng tối.” Ngô Huệ nói, cúi đầu nhìn Diệp Tiểu Thư.
Lúc này đứa trẻ sáu bảy tuổi đang ngủ, vì ngón tay bị thương mất máu quá nhiều, trong rất yên lặng yếu ớt.
“Con cái và cha mẹ, đều là chuyện do số phận quyết định.” Hứa Đào tiếp lời: “Chị cảm thấy bọn nhỏ không biết đầu thai, nhưng chưa chắc bọn chúng nghĩ như vậy.”
“Tôi từng nghe nói, mỗi một người mẹ đều là người mà đứa trẻ tự chọn.” Hứa Đào nhớ tới lời Triệu Lệ Nam nói với cô, khóe miệng khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Suy cho cùng người trên toàn thế giới nhiều như thế, vạn vật trên thế gian muôn hình vạn trạng, có thể trở thành mẹ con vốn chính là duyên phận trời cho.
“Vậy bọn nhỏ cũng thật sự không có mắt, chọn trúng người mẹ như tôi.” Ngô Huệ vẫn lắc đầu khổ sở, con gái lớn và con gái thứ hai dường như đều bị cô ấy mắng chửi mà lớn, cũng có lúc không phải cô ấy trách móc bọn nhỏ, cũng biết bọn chúng đều còn nhỏ.
Nhưng tất cả những tủi thân và nỗi buồn của cô ấy, ngoài việc tự nuốt vào trong bụng ra, chỉ có thể trách mắng hai đứa con mấy câu mới có thể khiến cho lồng ngực nghẹt thở thoải mái một chút.
“Không thể nói như vậy, chị dâu, thực ra chị đã rất cố gắng rồi.” Hứa Đào an ủi Ngô Huệ.
Ngô Huệ vẫn lắc đầu, có tốt hay không tự cô ấy biết, trong lòng cô ấy có đáp án.
“Chị dâu, sao chị không đưa bọn trẻ đi học? Tôi thấy, Tiểu Cầm và Tiểu Kỳ cũng không còn nhỏ nữa.” Hứa Đào nhìn Ngô Huệ khó xử, nhưng vẫn hỏi.
Ngô Huệ nhìn về phía Hứa Đào: “Không tiền làm sao đưa. Nói cũng không sợ cô cười, nếu không phải hai vợ chồng các cô mở công ty, Lão Diệp đến công ty giúp lái taxi, cả nhà chúng tôi sợ là năm mới đã phải nhịn đói.”
Tiền thuốc thang Diệp Chấn Hoa bị thương tay, bên thành phố có bồi thường một ít, nhưng lại không có tiền thất nghiệp, mấy tháng đó nếu không phải có hai trăm đồng Hứa Đào đưa đến, lại công thêm cô ấy mang con theo làm gia công, đoán chừng cả nhà đều đã đói chết.
Tiền lương của hai vợ chồng đầu năm cũng được phát kịp thời, dọn nhà nộp tiền mướn nhà, cả nhà sáu người ăn uống tiêu dùng, quần áo cũng không dám mua một cái, quần áo trên người Diệp Tiểu Cầm đều đã giặt đến rách rưới, cũng không thể mua một chiếc mới, xé mảnh vải vá tạm lại.
Tính toán tiêu dùng số tiền eo hẹp trong tay, như thế mới miễn cưỡng chịu đựng qua năm.
Dưới tình huống trong cuộc sống đều là vấn đề, ai lại có tâm tư đi cân nhắc vấn đề học hành của mấy đứa con, không đi học vẫn có thể sống, nhưng không có cơm ăn sẽ đói chết.
Hứa Đào mím môi thở dài, vấn đề tiền bạc, bất cứ lúc nào cũng là vấn đề thực tế nhất và là vấn đề đau lòng nhất.
“Chẳng phải tháng này đã phát lương rồi sao? Chị dâu, cho bọn nhỏ đi học đi! Dù đều là con gái, nhưng con gái có tiền đồ cũng là một chuyện tốt.” Hứa Đào nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cầm và Tiểu Kỳ, tôi thấy hai cô bé này rất thông minh, đừng để lỡ, con gái đi học tương lai cũng tốt cho bọn chúng.”
Ngô Huệ yên lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Đào: “Đi học rồi sẽ giống như cô đúng không?”
Trong thế giới của Ngô Huệ, trong tất cả những người phụ nữ, người sống tốt nhất chính là Hứa Đào.
Hứa Đào sửng sờ, không ngờ Ngô Huệ lại hỏi cô câu này, trong khoảng thời gian ngắn cô vẫn thật sự không biết nên trả lời thế nào: “Sau này sẽ giống như tôi, tôi cũng không biết. Nhưng tôi dám chắc chắn, đi học chắc chắn tốt hơn không đi, bọn nhỏ đều là con gái, bản thân thuộc về nhóm yếu đuối trong xã hội, không đi học không biết chữ, sau này sợ rằng chỉ có thể đi lên con đường cũ của chị.”
“Nhưng chị dâu, chị thật sự muốn để tương lai bọn nhỏ sống như cuộc sống hiện tại của chị sao? Chị đành lòng sao?” Hứa Đào hỏi ngược lại cô ấy.
Cuộc sống của Ngô Huệ như thế nào, có lẽ cô ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận