Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 266. Không thể 5

Nhưng bởi vì lời của tôn Phương nói ra đã làm mất vui, chuyện hòa thuận lúc đầu dường như bị vạch ra trần trụi, làm các cho phù dâu phù rể ở trong phòng khách nhà họ Triệu rất ngại ngùng,
“Về rồi à, đúng lúc có thể ăn cơm trưa rồi.” Mẹ Triệu cố gắng cười nói.
“Anh cả, chị dâu.” Triệu Vệ Cường cũng gọi người qua lấy lòng, còn mở miệng giải thích: “Chị dâu, Tôn Phương cô ấy còn trẻ tuổi, lanh mồm lanh miệng nói không suy nghĩ, chị đừng để trong lòng.”
Triệu Vệ Cường cũng biết Tôn Phương đã nói chuyện gì chọc giận Hứa Đào, anh ta cũng cảm thấy lời Tôn Phương nói không thích hợp, nhưng định để tối về nói chuyện, ít nhất bây giờ phải hòa hoãn mối quan hệ một chút.
“Ừa.” Hứa Đào ừa một tiếng nhìn về phía Tôn Phương: “Hình như em ấy còn lớn hơn chị đấy!”
“...” Cái này ngượng ngùng rồi.
Quả thực Tôn Phương lớn hơn Hứa Đào, chỉ là vì Triệu Vệ Quốc lớn tuổi, nên Hứa Đào được gọi là chị dâu, nhưng nếu muốn tính tuổi tác, cô cũng chỉ lớn hơn Triệu Vệ Lan mấy tuổi mà thôi, so sánh giữa Tôn Phương hai mươi mốt tuổi thực và Hứa Đào hai mươi mốt tuổi mụ, quả thực tuổi tác cô ta lớn hơn Hứa Đào một tuổi.
Triệu Lệ Nam là đứa trẻ không hiểu vấn đề của bầu không khí lắm, cậu bé chỉ cảm thấy dường như mẹ không muốn nói lý lẽ với chú lắm, liền kéo tay Hứa Đào: “Mẹ ơi, đi rửa tay trước, rồi đi ăn cơm.”
“Được.” Hứa Đào bị Triệu Lệ NAm kéo đi đến nhà bếp lấy nước nóng rửa tay.
“Mẹ ơi, sau này chúng ta vẫn đi, ừm, đi ném tuyết nữa nhé.” Lúc rửa tay Triệu Lệ Nam vui vẻ nói chuyện với Hứa Đào.
Dĩ nhiên cái gì Hứa Đào cũng đồng ý, coi như Triệu Lệ Nam muốn sao, muốn trăng, e rằng cô cũng sẽ nghĩ cách lấy xuống cho cậu, cho đến lúc này Hứa Đào mới đột nhiên hiểu được tâm lý cha mẹ yêu thương con đó.
Chuyện cưng chiều bé cưng gì đó, quả thực không nên thuận theo tự nhiên quá!
Dù Hứa Đào cãi nhau không vui với Tôn Phương, nhưng ngại trong nhà vẫn còn rất nhiều khách khứa, mọi người vẫn miễn cưỡng làm tốt vẻ bề ngoài, sau khi ăn trưa xong, các phù dâu và phù rể cũng không tiếp tục nán lại, chuẩn bị bất chấp tuyết lớn lần lượt chạy về nhà.
Mọi người cũng có thể nhìn hiểu ánh mắt và tình hình, Tôn Phương mới vào của liền cãi nhau không vui với con dâu cả nhà họ Triệu, bất kể đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ không thoải mái, các phù dâu bó tay sau hành động buồn cười của Tôn Phương, ăn cơm xong đương nhiên chuẩn bị rời đi.
Người đang ngơ ngác, ngượng ngùng chính là bọn họ.
“Chị, đi bộ về rất xa, hay là bảo anh rể gọi người lái xe đưa chúng em về Đồn Hạnh Hoa đi!” Hai ngày nay Tôn Tú cũng đã nhìn thấy, chiếc taxi nhỏ đậu trước cửa nhà họ Triệu, trời lạnh như vậy, nhờ anh cả nhà họ Triệu lái xe đưa giúp đám phù dâu bọn họ về chắc được nhỉ.
Đường xa, tuyết lại đang rơi, năm phù dâu bọn họ chen chúc trong một chiếc xe chắc có thể ngồi được.
Tôn Phương nhìn em gái lặng lẽ tiến đến bên cạnh nói, lại nhìn trời bên ngoài, quả thực tuyết rơi rất to, hơi vui mừng hôm qua lúc bản thân kết hôn không có tuyết, liền lập tức gật đầu đi tìm Triệu Vệ Cường nói chuyện.
Dù sao chiếc xe đang đậu ở bên ngoài, đưa các phù dâu về giúp cũng không tính là chuyện khó.
“Vệ Cường, chuyện là anh có thể gọi anh cả lái xe đưa giúp các em của em về Đồn Hạnh Hoa không, bên ngoài tuyết đang rơi, đường đi không bằng phẳng đi đến nhà đoán chừng rất lâu! Trời quá lạnh rồi.” Tôn Phương lặng lẽ kéo Triệu Vệ Cường nói chuyện.
Triệu Vệ Cường nghe vậy có chút khó xử, nét mặt nhìn Tôn Phương không được tốt lắm, anh ta muốn nói chân trước cô ta vừa đắc tội chị dâu, chân sau hiện tại liền muốn cầu xin anh cả làm việc.
Trong lòng Triệu Vệ Cường khổ sở, rất bất lực nhìn Tôn Phương, nhưng vẫn bất chấp khó khăn đi hỏi Triệu Vệ Quốc.
“Anh ơi, anh xem bên ngoài tuyết đang rơi, Đồn Hạnh Hoa có hơi xa, có thể làm phiền anh lái xe đưa mấy người phù dâu về Đồn Hạnh Hoa không?” Triệu Vệ Cường mở miệng hỏi, không có chút sức nào.
Mấy phù dâu đang đứng trong nhà chính của nhà họ Triệu, nhìn Triệu Vệ Quốc với vẻ mặt đầy mong chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận