Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 270. Bao lì xì 3

Thật ra thì cô không muốn hỗ trợ nấu mì cho Tôn Phương, cũng không muốn để cho Triệu Vệ Quốc lái xe đưa đám dâu phụ kia, làm sao? Ánh mắt Hứa Đào khiêu khích nhìn Tôn Phương.
"Chị lấn hiếp người quá đáng." Mắt Tôn Phương đều đỏ, trợn mắt nhìn Hứa Đào, có ý nghĩ muốn chạy đến nắm lấy mặt Hứa Đào.
Hứa Đào khiến Tôn Phương mất hết thể diện, Triệu Vệ Cường còn muốn cô ta đi ra nói xin lỗi, đúng là nằm mơ.
"Cô nói sai rồi, tôi sẽ không lấn hiếp người quá đáng, nhưng tôi là người thích trả lễ." Hứa Đào dắt tay Triệu Lệ Nam nhìn Tôn Phương, ánh mắt không lui bước chút nào.
"Không cần đâu chị dâu cả, chúng ta tự trở về được." Triệu Vệ Cúc có chút khó xử, nhìn hai chị em dâu giương cung bạt kiếm, chỉ cảm thấy không biết làm sao.
Nếu là bởi vì tiễn đưa cả nhà bọn họ trở về mà cãi vả, thì Triệu Vệ Cúc càng không biết nên làm. Lúc này Tôn Phương chỉ mới vừa vào nhà họ Triệu cửa, cuộc sống sau này sợ là có náo loạn.
"Anh đưa mọi người về." Triệu Vệ Quốc ổn định tiếp lời, từ trong túi móc ra chìa khóa xe.
Tôn Phương nhìn Hứa Đào một chút, lại nhìn Triệu Vệ Quốc, giận đến mặt cũng trắng, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Vệ Cường, hy vọng Triệu Vệ Cường nói chuyện, nhưng Triệu Vệ Cường chỉ là trầm mặc kéo cô ta.
"Em đừng làm rộn." Triệu Vệ Cường mở miệng.
Tôn Phương trước kia còn có thể nhẫn, lúc này thật sự ấm ức, nước mắt lách tách rơi xuống, Hứa Đào không phản ứng lại với cô ta, tự ý quay đầu nhìn về phía triệu Vệ Cúc.
"Vệ Cúc, để cho Vệ Quốc đưa mọi người về đi. Nếu như chỉ có hai vợ chồng cũng như thôi, đây còn có Tiểu Học Văn của chúng ta nữa, chị đau lòng cháu ngoại nhỏ, không muốn để nó hóng gió tuyết!" Hứa Đào cười cười nói chuyện với Ngô Học Văn.
"Cám ơn mợ cả." Ngô Học Văn cũng hướng về phía Hứa Đào cười cười, đứa nhỏ rất là xấu hổ.
Triệu Vệ Cúc nhìn con trai Ngô Học Văn một chút, cũng không quá kiên quyết nữa, dẫu sao cô ấy cũng đau lòng con trai, Ngô Học Văn vốn có sức khỏe yếu, ở thời tiết gió tuyết đi về nhà, nói không chừng thật sự sẽ không thoải mái, nếu Hứa Đào lại chủ động mở miệng, cô ấy cũng không cần thiết bắt buộc phải từ chối.
Triệu Vệ Quốc lái xe đưa một nhà Triệu Vệ Cúc trở về, Hứa Đào lại tiếp tục dắt Triệu Lệ Nam ngồi ở bên cạnh lồng sưởi, thời tiết lạnh, khắp phòng không có chỗ có thể ẩn nấp, đều lạnh như băng, trừ cạnh lò bếp và bên cạnh lồng sưởi này là thoải mái.
Tôn Phương giận đến khi trở về phòng, lập tức liền lại nổi giận: "Triệu Vệ Cường, anh có thấy không, tôi chỉ mới gả vào nhà anh ngày thứ hai thì đã phải chịu ấm ức như vậy rồi." Tôn Phương không có biện pháp với Hứa Đào, chỉ có thể nhìn sang Triệu Vệ Cường khóc lóc om sòm.
Triệu Vệ Cường cũng không biết làm sao, nhưng lại không có biện pháp.
Bởi vì tuyết rơi, đường đi không tốt, đám rễ phụ dâu phụ cũng mới đi một đoạn ngắn mà thôi, hơn nữa Hạnh Hoa Thôn và thôn ở phía trước lại vừa vặn có hai phần năm đoạn đường chồng lên nhau, sau khi rẽ nhánh thì phương hướng mới trở nên bất đồng.
Triệu Vệ Quốc lái xe đè lên tuyết trắng ngần, tốc độ rất nhanh, lại vừa vặn ở ngay đầu đường rẽ nhánh đụng phải một đám người trước mặt.
Triệu Vệ Quốc không dừng lại chút nào, trực tiếp lái xe chạy qua.
Một đám dâu phụ thấy xe, nhất thời sắc mặt khó coi, nhất là sau khi ra khỏi nhà họ Triệu, gió lớn tuyết lớn cũng thổi một đường, sắc mặt người người ảm đạm vô cùng.
Bây giờ lại thấy xe chạy qua, vả mặt đùng đùng vang dội, mặc dù là đánh vào mặt Tôn Phương, trong lòng bọn họ cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không có biện pháp gì để nói
Đám rễ phụ tiễn đưa một đoạn đường dài, nhìn sắc mặt mọi người lúng túng, thời tiết thật sự rất lạnh, có hai thanh niên trẻ tuổi đã nhìn trúng đối tượng, vốn nghĩ giá nào cũng phải lấy về làm vợ, lúc này cũng không còn suy nghĩ tiếp tục đưa tiễn nữa.
Một hai người đề nghị, những người khác cũng dao động, thời tiết này lạnh như vậy, cũng đã tiễn một đoạn đường rất dài, nếu đưa về nhà, bọn họ còn phải trở lại, không chừng trời còn phải tối đen, ngày tuyết như vậy vẫn là trở về nhà hơ lồng sưởi thoải mái hơn.
Đám rễ phụ rối rít chuẩn bị trở về, bốn năm cô gái chỉ có thể bực bội theo đoàn trở về nhà, lúc trở về Hạnh Hoa Thôn, người người thê thảm không nỡ nhìn, cả người còn dính bông tuyết ướt nhẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận