Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 318. Cười 3

“Ngọt ngất rồi.” Hứa Đào sờ đầu cậu bé, thêm nhiều đường, bưng bát, lấy một cái ghế cao, đặt bát đậu hũ trong nhà chính còn có thể soi được ánh nắng chiều mờ nhạt.
Triệu Lệ Nam lanh mắt, cậu bé nhìn Hứa Đào đặt đậu hũ, ngay trước khi bản thân dọn đến Dương Thành, cha Triệu đã làm một cái ghế nhỏ cho cậu bá, bình thường cái ghế nhỏ đều đặt trong bàn ăn cơm, để cậu bé ngồi lên bàn phòng ngừa té ngã.
Chiếc ghế hôm nay cũng đã trở thành chiếc ghế nhỏ bình thường Triệu Lệ Nam ngồi, cậu bé tự mình chạy qua cong mông vất vả dời sang bên cạnh lò sưởi.
“Ăn đi!” Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Nam cười nói.
“Cảm ơn mẹ.” Triệu Lệ Nam cảm ơn.
Hứa Đào gật đầu quay về nhà bếp, mẹ Triệu đưa cho mấy bát đậu hũ, đều được thêm đường rồi: “Vệ Lan, đưa cho cha con một bát, cũng bưng đi cho anh nhỏ con một bát.”
Mẹ Triệu cũng không quên cha Triệu trong nhà chính và không quên con trai nhỏ đang khó chịu ở trong phòng, mặc dù bà biết, Triệu Vệ Lan mang đi, có lẽ thằng bé sẽ không ăn.
“Dạ.” Triệu Vệ Lan rất ngoan, đầu tiên bưng cho cha Triệu một bát, đặt xuống xong lại bưng một bát đi đến phòng cho Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Cường vẫn đang gục đầu, rất thất vọng, Triệu Vệ Lan đặt đậu hũ xuống, ánh mắt liếc qua một cái rồi dừng lại chỗ tivi trắng đen đặt ở vị trí cũ.
Hửm? Nhìn kiểu dáng của tivi trắng đen, dường như không đập hỏng, còn may món đồ mua về đắt như thế, rất khó đập.
Triệu Vệ Lan đánh giá xong, yên tâm đi ra nhà bếp, bản thân cũng bưng một bát đậu hũ bắt đầu ăn.
Triệu Vệ Quốc ở trong sân bổ không ít củi, người đàn ông này đặc biệt có thể làm, cũng có thể tìm thấy một vài việc bận rộn.
“Tiểu Nam, cho cha con ăn một miếng.” Triệu Vệ Quốc chẻ củi đốt, chất củi dưới lều lán trong sân xong, sau đó đi đến nhà chính ngồi xuống bên cạnh Triệu Lệ Nam dưới ánh mặt trời, giơ tay khều lên mũi con trai một cái.
“Dạ.” Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn đưa cái muỗng cho Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc cũng thích ăn đậu hũ, nhưng ăn không nho nhã như cậu bé, một bát đậu hũ ăn nửa ngày, mới ăn mấy muỗng nhỏ, sau khi cậu bé đưa muỗng cho Triệu Vệ Quốc, Triệu Vệ Quốc múc đậu hũ ăn, ăn mấy muỗng xong, cậu bé liền hối hận rồi.
“Cha ơi, cha ăn ít một chút…” Hai cái tay nhỏ của Triệu Lệ Nam có hơi căng thẳng.
Bình thường nhìn Triệu Vệ Quốc rất đứng đắn, nhưng ở chuyện trêu chọc Hứa Đào và con trai Triệu Lệ Nam, làm người ta vô cùng khó chịu, còn tự học thành tài.
Triệu Vệ Quốc cúi đầu ăn mấy muỗng to thật to, đậu hũ cũng gần như nguội rồi, nhiệt độ vừa phải, dùng muỗng canh múc mấy muỗng xong người đàn ông còn cảm thấy không hài lòng, dứt khoát cầm chén lên đổ vào trong miệng.
Đúng vậy, đổ vào!
“Cha…” Triệu Lệ Nam xoa tay xoắn xuýt, trên gương mặt nhỏ đều là sự lo lắng.
Triệu Vệ Quốc xử lý gần như chín phần mười chén đậu hũ, còn dư lại một phần mười.
“Đây.” Triệu Vệ Quốc đặt bát xuống, giọng điệu tùy tiện.
Ánh mắt Triệu Lệ Nam nhìn đậu hũ trong bát, chỉ còn dư lại ở đáy chén một chút xíu, cậu bé cầm muỗng đều không múc được chút đậu hũ ở đáy chén, chỉ có thể dùng muỗng gạt mấy miếng đậu hũ, gạt đậu hũ vốn mềm yếu thành đậu hũ nát.
“...Cha ăn hết rồi?” Triệu Lệ Nam có hơi muốn khóc.
“Cha hơi đói, Tiểu Nam của chúng ta là đứa trẻ tốt, sẽ không hẹp hòi như thế có đúng không?” Triệu Vệ Quốc ăn hết thì thôi, còn dư lại chút xíu ở đáy làm nhủ cậu bé cũng thôi đi, còn ràng buộc tình cảm đạo đức lên cậu bé.
“Đứa trẻ tốt ư?
Triệu Lệ Nam sụp đổ, cầm cái muỗng, nước mắt dần đọng lại trong hốc mắt: “Tiểu Nam không phải đứa trẻ tốt nha!”
“...” Triệu Vệ Quốc nhất thời không nói nên lời, chọc cậu bé rồi.
“Mẹ ơi.” Lúc tủi thân gọi mẹ quả không sai.
Triệu Vệ Quốc vừa nhìn thấy con trai khóc, nhất thời biết chuyện không hay rồi, rõ ràng đã chọc tới cậu bé rồi, lúc anh ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cha Triệu ngồi trong nhà chính nhìn anh chằm chằm, ánh mắt có vẻ tức giận, dường như muốn đánh anh.
Hứa Đào đang ở trong nhà bếp, nghe thấy tiếng gọi của Triệu Lệ Nam cô bưng bát đi ra, liền nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đầy vẻ chột dạ, và Triệu Lệ Nam thút thít tủi thân.
“Mẹ ơi, cha, ăn hết rồi.” Triệu Lệ Nam bĩu môi, ngón tay trỏ nhỏ chỉ về phía cái bát trước mặt vô cùng đáng yêu, tưởng chừng như rất uất ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận