Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 292. Trường học 1

Hứa Đào nhẹ nhàng bôi thuốc cho Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ phối hợp có chút ngước cổ, vết máu màu đỏ, theo thời gian thay đổi, thêm thời tiết nơi này giá rét khô ráo, khiến cho dấu vết càng thêm rõ ràng.
"Phù phù. . ." Hứa Đào vừa thổi khí vừa bôi thuốc.
Triệu Lệ Nam nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu tình có chút sợ, vừa tủi thân vừa đáng thương.
"Chị, chị nhẹ tay thêm chút nữa." Hứa Gia Đống nhìn động tác của Hứa Đào, mặc dù biết Hứa Đào rất cẩn thận, nhưng mà nhìn Triệu Lệ Nam vẫn còn run rẩy thân thể, không nhịn được mở miệng.
Hứa Đào nhất thời không nói gì, trừng mắt nhìn anh ta, bộ có ai sẽ đau lòng nhóc con bằng cô sao?
"Em trai, đừng sợ đừng sợ, cô thổi cho em một chút sẽ không đau nữa, cho em ăn kẹo nè." Tiểu Nguyệt Nha lấy hai viên kẹo sữa trong túi ra, nhét vào trong tay Triệu Lệ Nam trấn an cậu bé.
"Cảm ơn chị." Tay nhỏ bé của Triệu Lệ Nam nhận lấy kẹo của Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn nói cám ơn.
Hứa Đào bôi thuốc rất cẩn thận, Triệu Lệ Nam rốt cuộc cũng được dỗ dành, người nhà họ Hứa đều rất cưng chìu Triệu Lệ Nam, bởi vì Triệu Lệ Nam bị bắt nạt, cha Hứa còn cố ý lấy dao thợ mộc điêu khắc một con khỉ nhỏ rất sống động cho Triệu Lệ Nam.
"Cám ơn ông ngoại." Triệu Lệ Nam cầm con khỉ nhỏ, cười không thể khép miệng, nghiêng đầu hướng về phía Hứa Đào chạy tới: "Mẹ, nhìn nè, con khỉ."
" Ừ, Tiểu Nam thích không?"
"Thích." Triệu Lệ Nam câu môi cười.
"Nói ông ngoại khắc thêm cho con mấy con." Hứa Đào giựt giây đứa nhỏ, cũng dời đi sự chú ý của cậu bé.
Nghề mộc của cha Hứa quả thật lợi hại, một con khỉ nhỏ rất sống động, ông điêu khắc cũng chỉ cần mười mấy hai mươi phút, thợ mộc lão luyện đều như vậy, học nghề rất thành thạo.
"Ông ngoại ông ngoại, con muốn có nữa." Triệu Lệ Nam cầm con khỉ nghiêng đầu chạy đến bên cạnh cha Hứa kêu lên.
Cha Hứa yên lặng cười gật đầu, người nhà họ Hứa yêu ai là yêu cả đường đi, đối đãi với Triệu Lệ Nam cũng giống như cháu ngoại ruột vậy, bóng ma tâm lý của Triệu Lệ Nam do người nhà họ Lưu tạo thành cũng biến mất theo.
Một nhà ba người Hứa Đào ở nhà họ Hứa ăn cơm trưa xong mới về nhà, sau khi trở về nhà họ Triệu, Triệu Lệ Nam bởi vì vết thương lại được mẹ Triệu ôm lấy, hung hăng quan tâm một phen.
Mẹ Triệu dỗ dành Triệu Lệ Nam xong, biết được đứa trẻ nhà họ Lưu bắt nạt Triệu Lệ Nam, đối với Triệu Vệ Quốc cũng rất bất mãn: "Con là cọc gỗ sao, cũng không biết chăm sóc con trai nhà mình."
"Là con sai." Triệu Vệ Quốc thành thật nhận sai.
Có thể làm sao? Người nhà đều cưng chiều thằng nhóc thúi này như bảo bối, con trai đánh nhau mà đánh thua, có chút vết thương cũng khó tránh khỏi, Triệu Vệ Quốc muốn nuôi con trai theo kiểu thả rông thì thật ra không cảm thấy có gì quá lớn.
Có thể làm gì được, Hứa Đào đau lòng, mẹ anh cũng đau lòng.
Bởi vì Triệu Lệ Nam bị đánh một trận, đánh thua còn được gia trưởng thương yêu, thậm chí sau bữa cơm chiều Hứa Đào còn phát cáu bất mãn đối với anh.
Đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này cũng bắt đầu biết nhìn tình huống, nhìn sắc mặt, đứa nhỏ ý thức được mình bị cào hai cái, Hứa Đào rất đau lòng, cả một ngày cũng kề cận Hứa Đào, không lưu đường sống mà bẫy cha mình, hoàn toàn không cho Triệu Vệ Quốc cơ hội giải thích xin tha với Hứa Đào.
Triệu Vệ Quốc thật vất vả chờ đến khi Triệu Lệ Nam ngủ, anh mới ôm Hứa Đào bắt đầu dỗ dành cầu xin tha thứ.
"Em cũng tức giận cả một ngày rồi." Triệu Vệ Quốc ôm eo Hứa Đào, giọng có chút không biết làm sao.
"Ai bảo anh không chăm sóc tốt cho Tiểu Nam." Hứa Đào đáp lời hừ nhẹ.
"Nó là một đứa bé trai, bị cào hai vết đỏ mà thôi, không sao cả." Triệu Vệ Quốc ôm Hứa Đào nói, cũng chính là Triệu Lệ Nam tuổi còn nhỏ, da đứa nhỏ mềm mại, cho nên vết quào nhìn đặc biệt nghiêm trọng mà thôi, bôi thuốc xong thì ngày mai ngủ dậy cũng không sao.
"Anh làm cha sao lại nói ung dung như vậy?" Hứa Đào hừ hừ nghiêng đầu vùi vào trong ngực Triệu Vệ Quốc, tức giận mở miệng: "Không bằng để em quào anh hai vết đỏ, anh cảm thụ một chút xem rốt cuộc có phải không có việc gì hay không?"
"Cào đi, tùy tiện cào." Triệu Vệ Quốc nắm tay Hứa Đào để trên cổ mình, anh tự ý đến gần Hứa Đào, tác quái trên cổ cô.
Hứa Đào sợ nhột rụt cổ, Triệu Vệ Quốc nhân cơ hội nắm tay Hứa Đào khẽ xoa, còn kéo quần áo ngủ trên người cô một cái.
"Anh dừng tay!" Hứa Đào vội vàng ngăn cản hành động của người đàn ông này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận