Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 491. An phận 2

Đầu tháng chín, thời tiết Dương Thành rất nóng, cả nhà đi ra từ Kim Nam Hiên, cảm thấy giống như đang đi vào phòng xông hơi vậy.
Mẹ Triệu bọn họ đã quen với mùa hè hai mươi tám độ ở quê nhà tỉnh Ôn rồi, bỗng dưng đi ra từ khách sạn Kim Nam Hiên thoải mái, cảm nhận được mặt đất nóng hổi bên ngoài, còn có hơi nóng phả vào mặt, nháy mắt đều đã nóng đến ngốc.
“Mùa hè ở Dương Thành đều nóng như vậy ư?” Mẹ Triệu rất ngạc nhiên, đi trên đường nửa tiếng đồng hồ, không tránh được bị cháy nắng rồi.
“Dạ.” Hứa Đào gật đầu.
Mấy năm nay cô sớm đã quen rồi, tâm tĩnh tự nhiên mát.
Cùng với sự mở rộng quy mô của Công ty taxi Đào Viên, sau khi đã hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường taxi của Dương Thành, Triệu Vệ Quốc dần dần tăng thêm số lượng xe taxi, cũng để cho nhiều khách bắt xe, nên trên đường cũng càng ngày càng dễ bắt xe.
Bên ngoài thực sự nóng dọa người, xe dừng trước cửa nhà, sau khi xuống xe hai mẹ chồng nàng dâu đều ăn ý nhanh chóng vào nhà.
Ở phòng khách trong nhà, mấy người lái xe về đều đang nghỉ ngơi, Triệu Vệ Quốc thì lái xe đến công ty.
Triệu Lệ Nam theo sau bà nội và mẹ Hứa Đào xuống xe, nhìn hai người phụ nữ bình thường kêu cục cưng, cháu ngoan, vậy mà sau khi xuống xe cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái, dường như đều đã quên mất sự tồn tại của cậu, cậu bé câm nín thở dài một tiếng, lắc đầu đi vào nhà.
Triệu Lệ Nam thật sự yêu quý Garage Kit của mình, Hứa Đào đã nuôi cậu bé mấy năm nay, lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé làm đề luyện tập giống như điên, chỉ cần có thời gian, cậu bé luôn có thể tranh thủ từng phút từng giây làm đề.
Ngô Học Văn ngồi bên cạnh bàn, cậu bé cũng đang ôn tập sách toán lớp bảy, dù có nhiều cái xem không hiểu, nhưng nhìn thấy Triệu Lệ Nam nỗ lực, Ngô Học Văn cảm thấy vô cùng khâm phục.
“Chẳng trách Tiểu Nam biết làm đề luyện tập cấp hai, đề còn khó như thế, em thật sự quá nỗ lực rồi, anh phải nhìn em trai Tiểu Nam cố gắng học tập.” Ngô Học Văn nói mà khâm phục.
Bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều làm đề luyện tập, nỗ lực như thế này thông minh hơn người khác cũng đúng.
Hứa Đào rửa một đĩa trái cây đi từ phòng bếp ra, nghe thấy lời nói nghiêm túc mà cẩn thận của Ngô Học Văn, cô bất giác cười khẩy một tiếng.
“Ha!” Hứa Đào cố ý cười khẩy rất rõ ràng.
“Mẹ!” Triệu Lệ Nam nghe thấy tiếng cười giễu cợt của Hứa Đào, cậu bé nhíu mày nhìn về phía Hứa Đào.
Anh Học Văn nói muốn học tập cậu bé, sao mẹ còn phá đám, không cho con trai mặt mũi quá.
“Học Văn, mợ nói với cháu, ngàn vạn lần cháu đừng học tập người nào đó. Cháu cho rằng ngày nào thằng bé đều cố gắng như vậy, vậy cháu đã nghĩ sai rồi, thằng bé đi học mấy năm nay, ngoài mấy ngày này ra, từ trước đến giờ mợ đều chưa từng thấy một lần thằng bé làm bài tập, cháu có tin không?” Hứa Đào nhíu mày nói, phá đám phải phá cho sạch sẽ gọn gàng.
“Chưa từng viết lần nào luôn ạ?” Ngô Học Văn lại không dám tin.
Trường học ở Dương Thành này, thầy cô không sắp xếp bài tập sao? Ngô Học Văn nghi ngờ suy nghĩ.
“Ừm, một lần cũng không có. Cho nên ngàn vạn lần cháu đừng bị thằng bé lừa, nó làm mấy đề luyện tập này, đơn thuần là vì lấy được phần thưởng mà thôi, thực ra thằng bé là một đứa con trai xấu xa. Nếu cháu học theo nó, trái lại mẹ cháu sẽ tức xỉu.” Hứa Đào nói xong, tiện tay còn đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một quả quýt da màu xanh vừa mua trong thành phố.
“...Chua!” Triệu Lệ Nam nhìn da quả quýt, cảm nhận được vị chua đã lan tràn trong miệng.
Loại quýt màu xanh này, vô cùng kỳ lạ, con rõ rằng biết chắc hẳn nó chua, nhưng lại không nhịn được lột vỏ nếm thử, giống như đánh cuộc vậy, luôn muốn đánh cuộc thử vận may.
“Vậy con có ăn không? Không ăn mẹ đem đi.” Hứa Đào hỏi thẳng, tay cũng đã đưa qua, định lấy quả quýt đi.
“Ăn.” Triệu Lệ Nam lập tức giữ chặt quả quýt.
Hứa Đào cười bất đắc dĩ, cúi người nhìn đề luyện tập cậu bé viết: “Con ban ngày làm, ban đêm làm, đi học vào lớp cũng không rảnh rỗi, nói thử xem, con đã làm bao nhiêu quyển rồi?”
Dựa theo cường độ chăm chỉ này của cậu bé, ba mươi quyển, cảm thấy chưa cần đến một tháng đã làm xong rồi.
“Quyển này làm xong thì còn một nửa.” Triệu Lệ Nam cũng không ngẩng đầu lên, đối với việc bản thân đã làm bao nhiêu đề luyện tập, trong lòng rất rõ ràng.
“Ha ha!” Hứa Đào lại cười khẩy một tiếng: “Triệu Lệ Nam à Triệu Lệ Nam, mẹ thật sự không ngờ tới, thứ có thể khiến con có động lực lại là Garage Kit. Cũng không biết có phải mẹ đánh giá cao con! Hay là đánh giá thấp con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận