Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 444. Trốn học 2

Diệp Chấn Hoa cảm thấy phiền não, cũng cảm thấy mất mặt, đè thấp âm thanh: "Sổ tiết kiệm chỉ có mười bốn ngàn, tôi cho cô một nửa, nơi này là bảy ngàn." Nói xong hất tay Ngô Huệ ra.
"Trước đây trong sổ tiết kiệm có mười tám ngàn, tôi bất kể anh mang bốn ngàn kia đi đâu, dù sao tôi muốn chín ngàn, thiếu một phân cũng không được." Ngô Huệ không có chút nhượng bộ nào.
Cuộc sống vợ chồng hai mươi năm không tốt, cô ấy khổ sở và tủi thân, đã sớm khiến cô ấy chết chìm, cô ấy đã nhìn thấu mọi chuyện, tự nhiên bây giờ cũng sẽ không hề có chút không đành lòng nào.
"Mẹ, nếu không thì bỏ đi." Diệp Tiểu Cầm nhìn sắc mặt Diệp Chấn Hoa khó coi, có chút bối rối khuyên Ngô Huệ.
Có thể lấy được bảy ngàn đồng, có thể lo lắng một ít vấn đề trong cuộc sống, nhịn ăn nhịn xài, cũng có thể dùng rất lâu, chờ sang năm cô bé tốt nghiệp bắt đầu đi làm, cũng có thể kiếm tiền, ít hơn hai ngàn thì cứ kệ đi.
Hơn nữa cô bé cũng sợ sẽ gây áp bức cho Diệp Chấn Hoa, ánh mắt quá dọa người.
Trước kia Ngô Huệ sợ Diệp Chấn Hoa, cũng không muốn chọc giận anh ta, nhưng bây giờ cô ấy cũng không sợ, cứ như vậy cố chấp nhìn anh ta.
Diệp Chấn Hoa nhìn Diệp Tiểu Cầm một cái, nhìn về phía Ngô Huệ, lần nữa nghiêm túc cảnh cáo: "Nơi này nhiều người lui tới như vậy, cô đừng làm ầm ĩ, tôi đã cho cô bảy ngàn, đừng không biết đủ."
Nếu như không phải là đáng thương cho cô ấy, lại cân nhắc đến năm đứa bé, anh ta cũng không muốn đưa tiền, vậy mà còn muốn lấy chín ngàn.
"Tôi muốn chín ngàn." Ngô Huệ không hề từ bỏ.
Khuôn mặt Diệp Chấn Hoa đầy vẻ giận dữ, lúc nhìn Ngô Huệ, vẻ mặt vô cùng ẩn nhẫn, nếu như không phải là ở cửa ngân hàng, anh ta có thể động thủ đánh người.
"Sau này ở bên ngoài không sống nổi, chết cũng đừng đến tìm tôi." Diệp Chấn Hoa dùng tay chỉ lỗ mũi Ngô Huệ, giống như là lần đầu tiên mới biết cô ấy vậy, nói xong lại tức giận xoay người trở về ngân hàng.
Không bao lâu, Diệp Chấn Hoa lại lấy hai ngàn đồng đi ra, đập tiền về phía mặt Ngô Huệ, Ngô Huệ vội vàng nhận lấy.
Trong tay cầm hai chồng tiền, Ngô Huệ đại khái nhìn một chút, trước có bảy ngàn, thời điểm Diệp Chấn Hoa đi lấy hai ngàn, cô ấy đã đếm qua, bây giờ này hai ngàn không nhiều, nhưng mà cô ấy cũng vẫn kiểm lại một chút.
Chín ngàn vừa vặn, đủ tiền rồi, Ngô Huệ lại bỏ hai chồng tiền vào trong túi, túi vải nhỏ là thứ duy nhất cô ấy mang đi từ nhà họ Diệp, cái gì cũng không muốn, chỉ mang các loại giấy chứng nhận.
Quần áo gì đó cô ấy cũng không thu thập, dù sao cũng không phải quần áo tốt đẹp gì, tất cả đều là mặc rất nhiều năm, vừa cũ lại rách nát, giống như Diệp Chấn Hoa vậy, cô ấy không muốn.
"Đi." Ngô Huệ nhìn về phía năm đứa bé nói chuyện.
Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ gật đầu, mỗi người dắt tay em gái, sau đó cùng Ngô Huệ đi về phía bên trái, Diệp Tiểu Thư mười ba tuổi, coi như là một cô bé lớn rồi, tự mình chạy đi tới bên cạnh Ngô Huệ, cô gái nhỏ nắm lấy tay mẹ.
Ngô Huệ nhìn con gái một chút, cười cười, thản nhiên rời đi.
Diệp Chấn Hoa đứng ở cửa ngân hàng, nhìn bọn họ rời đi, bất kể là Ngô Huệ cũng tốt, năm chị em Diệp Tiểu Cầm bọn họ cũng được, không có một ai quay đầu nhìn anh ta dù là một chút, cũng không ai có vẻ luyến tiếc.
Bọn họ trừ một ít giấy chứng nhận ra, cái gì cũng đều không muốn, cứ như vậy bỏ đi?
"Quả nhiên là nuôi phí công." Diệp Chấn Hoa thổ lộ một câu, dường như càng thêm kiên định quyết định sinh của con trai của mình là chính xác.
Nuôi năm cô con gái lớn như vậy, anh ta làm việc chết bỏ cho bọn họ ăn, mặc, đi học, lại không có đứa nào có lương tâm.
Diệp Chấn Hoa nổi nóng suy nghĩ, xoay người nhìn về phía bên phải giận dữ rời đi.
Ngô Huệ mang mấy cô con gái, cái gì cũng không quản, chuyện thứ nhất chính là đi mướn nhà, mướn nhà xong, mấy cô bé nên đi học thì đi học, cô ấy thì mang Tiểu Ngũ chuẩn bị đi làm.
Cô ấy nghĩ tới, bất kể Hứa Đào an bài cho cô ấy làm công việc gì, cô ấy cũng cố gắng làm, không biết thì sẽ học, cô ấy cũng không tin, rời khỏi Diệp Chấn Hoa cô ấy thật sự sẽ chết đói.
. . .
Hứa Đào ở Kim Nam Hiên trở lại, vào lúc này không lo lắng ngồi trên ghế sa lon phòng khách xem ti vi, tâm tình cũng không tốt đẹp mấy.
Kẹt kẹt, lúc gần năm giờ, cửa nhà bị mở ra, Triệu Lệ Nam tan học, đeo cặp xách, trong tay cầm một quả bóng rổ.
"Mẹ, con về rồi." Gần đây cậu bé cũng về nhà trễ, hôm nay hiếm thấy tan học liền trực tiếp về nhà, lại thấy Hứa Đào ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, tâm tình không tệ chào hỏi.
"Con trai bảo bối của mẹ tan học trở về rồi." Hứa Đào dời tầm mắt khỏi ti vi, cả người nằm trên ghế sa lon, cười híp mắt nhìn Triệu Lệ Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận