Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 698. -

Ngay cả đưa trẻ lớn lên đều sẽ rời khỏi cha mẹ, vợ chồng trẻ tuổi bên nhau đến già, nói cha mẹ Triệu là vợ chồng cả đời này, bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều, chung đụng cũng nhiều, đôi bên dường như cũng gắn bó như hình với bóng.
Hiện tại phải tiếp nhận cái chết của đối phương, chuyện này quả thực vô cùng khó.
“Mọi người trễ một chút đi vào xem mẹ thử, nhìn tình hình mẹ Triệu không đúng lắm.” Triệu Vệ Quốc dặn dò Hứa Đào và hai đứa em gái.
“Ừm, bọn em hiểu.” Hứa Đào và mấy người Triệu Vệ Cúc gật đầu dồn dập.
Người thân trong nhà mất đi, mọi người đều đau buồn, nhưng sau khi khóc xong, người càng lo lắng hơn chính là mẹ Triệu.
Mấy ngày nay mẹ Triệu đều chưa đụng giọt nước nào, bà năm trên giường cha Triệu từng nằm chìm vào giấc ngủ, đến giờ Hứa Đào và Triệu Vệ Cúc cùng nhau đi xem mẹ Triệu một chút, phát hiện bà ngủ còn tốt, liền không làm phiền bà.
Mấy ngày nay bà căn bản đều chưa từng yên tâm chợp mắt, khó có thể ngủ được, Hứa Đào và Triệu Vệ Cúc cũng không định gọi mẹ Triệu dậy, chỉ muốn để cho bà ngủ một lát.
Rạng sáng lúc gà gáy, là lúc tập tục tang lễ ở tỉnh Ôn lại phải bắt đầu diễn tấu sáo và trống, gác đêm ba ngày sắp kết thúc, cũng vì thế đợi lát nữa tập tục sẽ tương đối rườm rà.
“Hứa Đào, em vào phòng gọi mẹ dây trước, tránh cho nhạc tang vang lên dọa tới.” Triệu Vệ Quốc lo lắng mẹ Triệu ngủ quá sâu, bị dọa sợ.
Mấy ngày nay bà căn bản không ăn không uống không ngủ, dưới tình huống như vậy, bà cũng không chịu đựng được.
“Được.” Hứa Đào gật đầu cùng Tần Dục Nhu vào phòng chuẩn bị gọi mẹ Triệu dậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, Hứa Đào và Tần Dục Nhu đi đến bên giường, gọi hai tiếng nhưng không thể gọi người tỉnh dậy, hai người đối mắt một cái, trong lòng lộp bộp một tiếng run rẩy.
“Mẹ, tỉnh lại, gác đêm ba ngày kết thúc rồi, quỳ lạy buổi sáng đã bắt đầu rồi.” Hứa Đào nhỏ tiếng nói còn đưa tay vỗ vỗ bả vai mẹ Triệu.
“...” Mẹ Triệu không có động tĩnh.
Hứa Đào và tần Dục Nhu đều không nhịn được hốt hoảng, sau đó nâng cao giọng: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy đi!”
Đáng tiếc hai người cũng không thể gọi mẹ Triệu dậy, mà bọn Triệu Vệ Quốc sau khi thấy Hứa Đào và Tần Dục Nhu vào phòng một lúc lâu, liền đẩy cửa ra.
Hứa Đào và Tần Dục Nhu quay đầu, hai người lại lần nữa nước mắt đầy mặt.
Triệu Vệ Quốc nhìn thấy Hứa Đào khóc, cơ thể liền cứng đờ.
Triệu Vệ Cường đi vào phòng tâm trạng mất khống chế: “Mẹ.”
Tang lễ của cha Triệu bên này vừa mới bắt đầu ba ngày, mẹ Triệu lại vào ngày kết thúc gác đêm cha Triệu cũng vĩnh biệt cuộc đời ngủ mất, chuyện liên tiếp đả kích mãnh liệt, ai cũng không ngờ tới.
Mấy ngày nay Triệu Vệ Quốc cũng không ăn cái gì, càng chưa từng nghỉ ngơi gì, bóng dáng cao lớn của anh bi thương đến mức còng lưng sa sút tinh thần rất nhiều.
Ai cũng không ngờ tới sau khi trở về tỉnh Ôn, trong vòng mấy ngày, hai trưởng bối đều lần lượt qua đời.
Triệu Vệ Quốc ngầm chịu đựng đau khổ, cũng không nói nên lời, run rẩy mấy lần sắp ngã xuống.
Mấy anh em nhà họ Triệu đều giống như trời sập, thực ra cũng có thể hiểu được, ai thỉnh thoảng gặp phải chuyện này cũng suy sụp.
Hai người Hứa Đào và Tần Dục Nhu, cộng thêm hai đứa con rể của nhà họ Triệu, lúc này mặc dù cũng rất bi thương, nhưng quan hệ giữa cha mẹ chồng và con dâu, con rể và cha mẹ vợ, cho dù sống chung tốt hơn nữa, cũng sẽ đau lòng khó chịu, nhưng mức độ đau lòng không so bì được với bốn đứa con ruột của nhà họ Triệu.
Cũng vì thế, tất cả những chuyện phía sau trở thành bọn người Hứa Đào giúp sắp xếp xử lý, Triệu Vệ Quốc mạnh mẽ chống đỡ mấy ngày, chỉ là miễn cưỡng không ngã xuống mà thôi.
Chuyện rườm rà của tang lễ rất nhiều, quy củ cũng nhiều, quỳ lạy cũng nhiều, Hứa Đào đều mệt mỏi gầy đi mấy cân, lúc mấy lần quỳ lạy, suýt chút nữa mắt tối sầm, ngay cả đám trẻ của nhà họ Triệu bao gồm đầu gối của Hứa Đào cũng sưng đến tím bầm.
Triệu Vệ Quốc dường như không ngủ không nghỉ, chưa từng chợp mắt, Hứa Đào cũng mệt đến quá sức, vào ngày thứ năm hai vợ chồng mới trở về phòng, Triệu Vệ Quốc vẫn không nói chuyện như cũ, lại yên lặng kéo chân Hứa Đào, bôi thuốc cho đầu gối của cô.
Hứa Đào yên lặng nhìn Triệu Vệ Quốc cúi đầu xoa cho đầu gối cô, đối với sự mệt mỏi của mình được anh đặt trong mắt mà vui vẻ, mấy ngày nay, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng chưa nói được mấy câu.
Ban đêm lúc nằm xuống, Triệu Vệ Quốc cũng không ngủ nghỉ gì, Hứa Đào cũng đa phần là yên lặng ở cùng Triệu Vệ Quốc, mãi cho đến khi bản thân không nhịn được ngủ mất mới thôi.
Bất kể lúc cô ngủ hay lúc tỉnh lại, Triệu Vệ Quốc dường như đều mở to mắt, thậm chí Hứa Đào cũng không biết, thời gian này Triệu Vệ Quốc rốt cuộc có từng nhắm mắt nghỉ ngơi chưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận