Tam Quốc Tranh Phong

Chương 105

Nói xong nhìn về phía Hàn Đương:
- Hàn Tướng Quân phòng bị trước nửa đêm, sau nước đêm bản tướng sẽ phòng bị tránh âm mưu của Từ Thứ.
Bình thường đánh lén doanh trại ở thời điểm sau nửa đêm, Thái Sử Từ có chút không yên lòng vì thế muốn tự mình trấn thủ đại doanh.
Phân phó mọi người xong xuôi, Thái Sử Từ cẩn thận xem xét đại doanh xem có gì sơ hở không? Y thực sự không nghĩ ra Từ Thứ kia làm thế nào có thể phá đại doanh trong vòng một ngày.
Ở chỗ khác, đại quân Từ Thứ đã chọn xong địa điểm cắm trại, đám sĩ tốt đã bắt đầy xây dựng doanh trại.
Lưu Bàn nhìn Từ Thứ hỏi:
- Quân sĩ thực sự có thể phá tan đại doanh Giang Đông trong vòng một ngày?
Mấy người khác cũng nhìn về phía Từ Thứ, bọn họ thực không hiểu Từ Thứ làm thế nào có thể phá tan đại doanh Giang Đông trong vòng một ngày.
Từ Thứ lắc đầu nói:
- Đến lúc đó các người sẽ biết.
Nói xong nhìn sắc trời, lại nói:
- Không còn sớm nữa. Sau khi cắm trại mệnh lệnh binh lính ăn no, về trướng nghỉ ngơi ngay lập tức.
Sau đó bước vào đại trướng đã dựng sẵn, để lại mấy người phía sau trên mặt đầy vẻ kỳ quái.
Nhìn Từ như vậy Lưu Bàn tựa như muốn bắt lấy Từ Thứ hỏi một chút xem rốt cuộc làm như thế nào, còn mấy người khác dường như vẫn trong trạng thái suy nghĩ, riêng chỉ có Tô Phi thờ ơ như không:
- Quân sư nói một ngày có thể phá đại doanh, vậy chúng ta hãy chờ xem.
Nói xong quay thân đi vào trong trướng.
Đêm tối phủ xuống, bên trong đại doanh Từ Thứ đèn đuốc sáng trưng có bóng người đi qua đi lại, chỉ là do thám bên ngoài đại doanh không có phản ứng gì. Ngay khi sẩm tối sĩ tốt trong đại doanh Từ Thứ đã rất bận rộn, việc này đã khiến những gã do thám kia muốn báo cáo lại cho Thái Sử Từ. Thái Sử Từ cũng không nói gì thêm, chỉ sai bọn họ tiếp tục giám sát.
Trong đại doanh, mấy người Lưu Bàn phụng mệnh Từ Thứ đang chỉ huy sĩ tốt chuẩn bị vận dụng cần thiết cho đêm nay. Buổi trưa, khi đại quân cắm trại Từ Thứ mệnh lệnh sĩ tốt ăn no sau đó để sĩ tốt về trướng nghỉ ngơi lấy sức, cho tới chạng vạng tối dưới sự chỉ huy của đám người Lưu Bàn cả đám sĩ tốt mới làm việc bận rộn.
Một gã sĩ tốt ôm đến từng bó từng bó củi chất đống trong doanh, sau đó dùng bạt đậy kín. Mà ở chỗ khác cũng có từng đống từng đống củi, giống vậy cũng dùng bạt thật dày che kín chống cháy.
Chuẩn bị như vậy không khó nhận ra Từ Thứ muốn dùng lửa công phá đại doanh Giang Đông. Lưu Bàn nhìn từng đống từng đống củi trong doanh, chau mày nói:
- Không phải quân sư muốn dùng hỏa công công phá đại doanh Thái Sử Từ đấy chứ?
Mã Lương ở bên cũng chau mày nói:
- Xem ra tình huống này phải dùng hỏa công.
Ngô Hùng liếc mắt nhìn ra ngoài đại doanh, đại doanh của Từ Thứ và đại doanh của Thái Sử Từ đều xây dựng giữa đường. Hai bên doanh trại chính là vách núi, vách núi tuy không cao nhưng người bình thường muốn leo lên cũng không phải dễ dàng, huống hồ trên vách núi có rất nhiều bụi cây và cỏ dại lổm chổm. Địa thế ở đây nếu dùng hỏa công chẳng phải sẽ thiêu hiểu núi rừng trong phạm vi mấy chục dặm sao? Nếu phóng hỏa lúc gió thổi lớn có thể sẽ đốt sạch thôn xóm lân cận đại doanh, chết tất nhiên không nhỏ, Ngô Hùng không nghĩ ra Từ Thứ vì sao muốn dùng hỏa công, thậm chí hiện tại y vẫn không tin Từ Thứ sẽ dùng hỏa công, y cho rằng hỏa công chẳng qua chỉ là cái màn che.
Đám người Lưu Bàn, Mã Lương đều hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này vì thế đã từng hỏi Từ Thứ, nhưng Từ Thứ lại lắc đầu không nói, mà ngay cả Triệu Luy ở hậu quân tới hỏi cũng bị Từ Thứ đuổi về.
Không muốn bị quấy rầy, sau đó Từ Thứ mệnh lệnh Chu Thương đứng trước cửa đại trướng không cho bất kỳ kẻ nào tới cửa quấy rầy.
Mấy người đang rầu rĩ thì có một gã lính liên lạc chạy tới, gã lính liên lạc này ôm quyền nói với mấy người:
- Bẩm mấy vị tướng quân, quân sư mời mấy vị lập tức đến đại trướng nghị sự.
Lưu Bàn nhìn gã lính liên lạc này, liếc mắt một cái hỏi:
- Quân sư có nói chuyện tình thế nào không?
Gã sĩ tốt lắc đầu nói:
- Không.
Mã Lương nói với mọi người:
- Nói không chừng quân sư thay đổi chủ ý rồi, chúng ta mau đi.
Nói xong tiến về phía đại trướng Từ Thứ, mấy người phía sau cũng bước nhanh đuổi theo.
...
Bên trong đại trướng Thái Sử Từ, Thái Sử Từ đang đi qua đi lại trong trướng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Tuy sắc trời đã tối đen như mức nhưng y lại không thể nào ngủ được. Tình hình trong đại doanh Từ Thứ tự nhiên không thể gạt được y, nhưng y lại càng thêm lo lắng. Từ Thứ muốn dùng hỏa công hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, tuy biết dùng hỏa công phá doanh là biện pháp tốt nhất và đơn giản nhất, nhưng nơi này không thích hợp để dùng hỏa công, trừ phi Từ Thứ gan lớn dám đối đầu với thiên hạ mới dùng hỏa công. Phải biết rằng tuy hiện tại chư hầu trong thiên hạ phân chia lãnh thổ hỗn chiến không ngừng, dân chúng tử thương vô số. Nhưng cũng không có chư hầu nào dám công khai bỏ mặc sự sống chết của dân chúng, bởi như vậy ắt sẽ bị chư hầu trong thiên hạ thảo phạt. Mà Lưu Biểu Kinh Châu hiển nhiên không có thực lực để chống đối chư hầu trong thiên hạ.
Điều này khiến trong lòng y rất nghi ngờ, Từ Thứ này rốt cuộc muốn làm gì? Y biết Từ Từ không phải tùy ý nói phá doanh trong vòng một ngày, y không thể không đề phòng.
Màn trướng xốc lên, Hàn Đương một thân khôi giáp đi đến, nhìn Thái Sử Từ vẫn mặc khôi giáp, Hàn Đương nghi hoặc nói:
- Nghĩa vì sao còn chưa ngủ?
Thái Sử Từ sắc mặt ưu sầu nói:
- Ta không ngủ được.
Hàn Đương biết y lo lắng Từ Thứ đánh bất ngờ, an ủi nói:
- Nghĩa an tâm. Ta đã tăng cường thám báo tùy thời để ý tới tình hình đại quân Từ Thứ, khi có tin tức chắc chắn phái người tới thông báo với ngươi. Từ Thứ kia muốn dùng hỏa công tất nhiên cũng không dám dùng đại hỏa. Y sẽ không dám đốt xung quanh núi lớn, nhiều nhất chỉ dám đốt cửa trại thôi. Ta đã sai người chuẩn bị lượng nước lớn trong doanh, một khi trong doanh bốc cháy có thể dập tắt kịp thời.
Thái Sử Từ gật đầu, sắc mặt buông lỏng, khẽ thở dài:
- Từ Thứ kia chỉ cần một câu nói khiến lòng ta rối loạn, thực sự không phải người thường.
Hàn Đương không để ý nói:
- Nghĩa không cần phải vậy, Từ Thứ lần trước chẳng qua dùng sức khỏe đánh sức mệt thủ thắng không có gì đáng sợ. Nghĩa nên đi nghỉ sớm đi.
Tuy Hàn Đương khinh thường Từ Thứ, nhưng y cũng lo lắng Từ Thứ đánh lén.
Thái Sử Từ gật gật đầu cởi y phục đi ngủ, Hàn Đương mới đi ră đại trường tuần tra xung quanh. Thấy không có gì sơ suất, Hàn Đương đang muốn quang về trướng liền thấy một gã thám báo chạy vội đến.
Thám báo đi tới trước người Hàn Đương, vội nói:
- Khởi bẩm tướng quân, đại quân Kinh Châu đã hành động.
Toàn thân Hàn Đương chấn động, nhìn thám báo nói:
- Là thật sao? Có bao nhiêu người?
Thám báo vội nói:
- Vừa này thuộc hạ vừa thấy đại quân Kinh Châu bắt đầu tập kết, liền quay trở về bẩm báo.
- Báo!
Hàn Đương phẩy phẩy tay không trách tội, Thái Sử Từ dặn dò, chỉ cần đại quân Kinh Châu có hành động gì lớn ngay lập tức phải về bẩm báo. Hơn nữa thám báo không chỉ có một người, có lẽ sau một hồi sẽ có tin tức truyền về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận