Tam Quốc Tranh Phong

Chương 330

Mà bên cạnh Trình Dục là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, trên người toát ra khí chết nho nhã, làm người ta cảm thấy hết sức thân cận. Người này chính là Tòng tử Tuân Du của Tuân Văn Nhược. Dù Tuân Du lớn hơn Tuân Văn Nhược gần mười tuổi, nhưng Tuân Văn Nhược lại là trưởng bối của Tuân Du.
- Phụng Hiếu nói rất đúng. Viên Thiệu dù thế lớn nhưng nhược điểm cũng nhiều, chỉ cần đem gạt bỏ từng vây cánh nhất định có thể đánh tan y.
Trình Dục cũng khuyên.
- Các ngươi nói không sai, là ta vừa nãy nói lỡ.
Nghe thấy hai người nói vậy, sắc mặt Tào Tháo hơi hoà hoãn lại, mở miệng nói:
- Vậy các ngươi thấy Lưu Bị như nào?
- Chủ công, Lưu Bị là nhân kiệt đương thời, hơn nữa giỏi về ẩn nhẫn, chủ công nên sớm tiêu diệt y. Nếu đợi Lưu Bị cùng Viên Thiệu liên kết, chủ công sẽ hai mặt thụ địch.
Tuân Du vẫn luôn im lặng lập tức cất tiếng.
- Không sai, Lưu Bị này là đại địch của chủ công, kể cả Viên Thiệu cũng không sánh bằng. Giờ hẳn nên thừa dịp Lưu Bị và Viên Thiệu chưa đề phòng mà xuất binh đánh tan Lưu Bị trước.
Quách Gia cũng nói. Lúc trước Lưu Bị tại Hứa Đô, bọn họ từng khuyên bảo Tào Tháo, không ngờ Tào Tháo lại tha cho Lưu Bị.
- Lúc này ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Lưu Bị. Hôm nay triệu tập chư vị là còn có một việc nữa.
Tào Tháo chỉ vào Uyển Thành, nói:
- Trương Tú Uyển Thành đã đầu hàng Lưu Biểu, giờ đây Uyển Thành đã bị Kinh Châu khống chế. Văn Nhược nói lần này lấy được Kinh Châu toàn bộ là do công lao của Lưu Kỳ. Nói người này sẽ là đại địch của ta, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Uyển Thành lại đã rơi vào tay Kinh Châu rồi ư?
Mấy người Quách Gia đều kinh ngạc. Trước đó họ không có tin tức gì, hơn nữa Kinh Châu đột nhiên ra tay thật sự làm cho họ bất ngờ.
Nhưng Lưu Kỳ mà Tuân Văn Nhược nói đến, mấy người ở đây lại càng không hiểu. Nếu không phải là Tuân Văn Nhược nói, mọi người đều tưởng là đang nói đùa. Nhưng nghe cách nói của Tuân Văn Nhược rõ ràng là đặt Lưu Kỳ trên cả Lưu Bị, hơn nữa Tuân Văn Nhược đi sứ Kinh Châu hiểu về Lưu Kỳ rõ hơn bọn họ, dĩ nhiên sẽ không phải nói đùa. Lúc này trong lòng mọi người đều không hiểu, Lưu Kỳ này rốt cuộc có năng lực như nào?
Có tiếng bước chân dồn dập vang lên, khiến mấy người trong thư phòng đều nhíu mày. Thư phòng này là trọng địa của Tư Không phủ, không ai dám xông loạn, thế mà lúc này lại có người xông thẳng đến thư phòng. Mấy người đều nhìn sang Tào Tháo, thấy sắc mặt Tào Tháo giờ đã sầm xuống.
Đúng lúc đó cửa thư phòng bị một người đẩy ra, một tướng lĩnh mặc khôi giáp lao vào thư phòng.
- Chủ công, Uyển Thành binh bại, Trọng Khang lực chiến mà chết rồi!
- Chủ công, Uyển Thành Binh bại, Trọng Khang đã lực chiến mà chết!
Tào Tháo vốn đã đưa ngón tay chỉ vào cửa bị những câu nói này làm cứng họng, mắt trợn trừng như chuông đồng nhìn cửa, vẻ mặt âm trầm cũng theo đó biến thành kinh ngạc…
Ba người Quách Gia đứng bên cũng đều hết sức kinh ngạc. Hứa Chử là ai chứ? Đó là mãnh tướng số một số hai bên cạnh Tào Tháo, sao lại dễ dàng bị giết chết như thế, mà còn là lực chiến mà chết. Kinh Châu này có người nào có thể giết chết được Hứa Chử?
Tào Nhân đứng ở cửa bắt gặp vẻ mặt mọi người như thế thì thầm thở dài, mà ngay cả gã thời điểm nghe được tin tức này cũng hết sức kinh ngạc khó tin. Nếu không phải là có xác nhận thì gã cũng sẽ không tin Hứa Chử sẽ chết ở Kinh Châu, bởi Kinh Châu nào có người nào là đối thủ của Hứa Chử. Tuy nhiên lúc này sau khi nhìn thấy tin tức trên thẻ tre mà khoái mã Phàn Thành truyền đến, Tào Nhân mới thật sự tin.
- Ngươi nói cái gì?
Tào Tháo ngạc nhiên hỏi Tào Nhân. Nếu không phải người trước mặt là tộc đệ của ông, ông sẽ lập tức sai người lôi y xuống giết ngay.
Hứa Chử! Đây chính là Túc vệ của ông, dù là Điển Vi khi còn sống cũng chỉ đánh ngang tay với y, Lưu Biểu Kinh Châu có tài đức gì mà có thể phái người chém chết được Hứa Chử chứ. Lại nói với tài năng của Tuân Văn Nhược, sao có thể để Hứa Chử thân lâm hiểm cảnh cho được.
- Khởi bẩm chủ công, đây là tin tức Văn Nhược tiên sinh từ Phàn Thành truyền về.
ào Nhân cũng không giải thích đem thẻ tre trong tay đưa cho Tào Tháo.
Tào Tháo rất muốn bật cười. Đây căn bản là chuyện không thể nào, xem thẻ tre thì có ích lợi gì, chẳng qua khi Tào Tháo tiếp nhận thẻ tre nhìn hai chữ “tội thần” trên đó, lòng Tào Tháo trầm xuống, chỉ vào thời điểm chiến bại Tuân Văn Nhược mới nói tội thần, chẳng lẽ điều Tào Nhân vừa nói là sự thật? Trọng Khang thật sự lực chiến mà chết?
Tào Tháo gấp gáp nhìn xuống, từ sau khi đọc nội dung trên thẻ tre khiến ông càng ngày càng bất an, tận đến khi xem đến câu 'Hứa tướng quân lực chiến mà chết', đầu Tào Tháo như nổ tung, Hứa Chử thật sự chết trận, hơn nữa còn là lực chiến mà chết, ngay cả chết cũng là đứng đấy!
Tào Tháo cầm thẻ tre trong tay sững sờ hồi lâu không biết nói gì, hai mắt vô thần nhìn thẻ tre trong tay, Tuân Văn Nhược sẽ không lừa ông, nội dung trên thẻ tre là sự thật, Hứa Chử thật sự chết trận rồi!
“Cạch”
Thẻ tre từ trong tay Tào Tháo rơi xuống, mà Tào Tháo cũng không có chút phản ứng nào. Hứa Chử là ai? Đó là thân vệ của ông, cũng là người mà ông tín nhiệm nhất, có thể nói trong Hứa Đô người mà ông tín nhiệm nhất người ngươi tín nhiệm nhất chính là Điển Vi và Hứa Chử. Điển Vi vì ngăn cản truy binh lực chiến mà chết, mà hiện giờ Hứa Chử cũng giống vậy lực chiến mà chết!
Hơn nữa hai người đều là lực chiến mà chết ở Uyển Thành, lúc này Uyển Thành trong lòng Tào Tháo dường như trở thành vùng cấm của ông ta, hai tướng lĩnh dũng mãnh nhất dưới trướng ông ta đều chết ở Uyển Thành, đều là lực chiến mà chết.
- Uyển Thành.
- Uyển Thành.
Tào Tháo giống như gặp ma không ngừng lẩm bẩm cái tên Uyển Thành, hai mắt vô thần nhìn hai tay trống trơn, trong đầu chỉ toàn hiện lên cảnh tượng cảnh tượng ở Uyển Thành, một hồi lại là Hứa Chử ở Uyển Thành lực chiến mà chết.
- Chủ công!
Đám người Quách Gia đứng bên nhìn Tào Tháo giống như bị rơi vào ác mộng bèn bước lên gọi to. Mà Tuân Du lại vội vàng nhặt thẻ tre dưới đất lên, xem xem. Tuân Văn Nhược là thúc phụ của y, mà ngay cả Hứa Chử đều chết trận, vậy tội của Tuân Văn Nhược sẽ bị xử lý như nào?
- May mắn.
Tuân Du nhìn thẻ tre thở phào, ngẩng lên nhìn Tào Tháo sau đó vội đưa thẻ tre cho Quách Gia. Mà lúc này Tào Tháo đã tỉnh táo lại, tuy nhiên vẻ mặt âm trầm không nói gì, khí tức lạnh lẽo trên người tỏa ra có thể thấy được cơn giận của ông như nào.
- Điều này quả nhiên là thật đấy!
Quách Gia, Trình Dục người liếc nhau, đều nhìn thấy được sự khiếp sợ từ trong mắt đối phương. Hứa Chử lực chiến mà chết quả nhiên là thật đấy, khó trách vừa rồi Tào Tháo phản ứng mãnh liệt như thế. Tận đến khi hai người bọn họ nhìn thấy bút tích viết tấu của Tuân Văn Nhược, hai người mới tin đây là sự thật.
- Phụt.
Tào Tháo rốt cuộc không kìm nén nổi hộc ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó ngã xuống đất ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận