Tam Quốc Tranh Phong

Chương 300

Bàng Thống không hề để ý đến ý tứ trong lời nói của Trương Tú, vẫn tiếp tục nói.
Bàng Thống tuy rằng bình thường nói rất ít, nhưng Trương Tú khi nghe lại giống như sấm sét bên tai. Hắn ở bên ngoài còn dễ nói, Lưu Biểu e dè trong tay hắn có binh mã mà không dám bức bách quá đáng, nhưng một khi đã lấy được Tương Dương, vậy thì chuyện này đã không do hắn định đoạt rồi. Nói không chừng ngay cả thực lực cò kè mặc cả cũng không có, đến lúc đó mạng của hắn cũng sẽ nằm trong tay của Lưu Biểu.
- Văn Hòa đã đến thành Tương Dương, bổn hầu không cần phải đi nữa, Lưu Kinh Châu đã thu hồi lại Uyển Thành, bổn hầu cũng không tiếp tục ở lại, ngươi mau cởi trói cho ta, ta đem người rời khỏi Uyển Thành là được.
Trương Tú sắc mặc có chút âm trầm, hắn đã quyết định một khi ra khỏi Uyển Thành thì nhất định phải đoạt lại Uyển Thành, đến lúc đó nhất định phải giáo huấn thật tốt mấy người trước mắt.
- Văn Hòa tiên sinh cũng hi vọng Tuyên Uy hầu đến Tương Dương, hơn nữa hắn nhờ ta chuyển lời cho tướng quân, hắn đang ở Tương Dương chờ ngài.
Bàng Thống lắc lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Trương Tú, chầm chậm nói.
Trương Tú này mặc dù có chút ít đầu óc, nhưng đối với Bàng Thống mà nói thì không tính là gì. Lúc này bọn họ vừa mới lấy được Uyển Thành, hết thảy còn chưa ổn định, nếu như thả Trương Tú ra chỉ sợ chính là tự tìm đường chết.
- Không có khả năng! Văn Hòa làm sao có thể như vậy? Chắc chắn là ngươi đang gạt ta.
Trương Tú nghe những lời Bàng Thống nói mặt liền biến sắc, âm thanh tăng dần mà nói.
- Ha hả, việc này Tuyên Uy hầu đi đến Tương Dương gặp Văn Hòa tiên sinh không phải là biết liền sao.
Bàng Thống vừa nhìn Mãn Sủng sau lưng Trương Tú vừa cười nói:
- À, đúng rồi, nếu Mãn Sủng tướng quân đến Tương Dương, vậy thì tiếp sau sẽ là Trấn Nam tướng quân rồi. Nếu đã như vậy không bằng cùng với Tuyên Uy hầu đến Tương Dương đi.
Nghe thấy lời bàng Thống, Trương Tú càng cảm thấy nghi ngờ. Hắn đối với Giả Hủ tuy rằng tín nhiệm nhưng cũng không hẳn là không có phòng bị. Nếu như Bàng Thống vì Giả Hủ cãi lại hắn còn tin tưởng Giả Hủ không hề phản bội. Nhưng bây giờ Bàng Thống lại không hề tranh luận ý tứ của Giả Hủ lại khiến trong lòng hắn sinh ra hoài nghi Giả Hủ.
Nếu như Giả Hủ không đầu hàng Lưu Biểu, hắn nói Giải Hủ như vậy, Bàng Thống vì khiến hắn tin tưởng Giả Hủ đã đầu hàng Lưu Biểu tất nhiên sẽ tìm mọi cách cãi lại, nhưng hiện tại Bàng Thống cái gì cũng không hề nói, trong lòng hắn càng ngày càng không nắm chắc.
Mà Mãn Sủng ở một bên lại đầy vẻ đau khổ. Y lần này đén Uyển Thành, vốn dĩ là muốn cùng Giả Hủ thương lượng về việc Trương Tú đầu hàng Tào Tháo, nhưng không ngờ Giả Hủ lại đi Tương Dương, mà mình trong một đêm cũng lọt vào tay Lưu Biểu. Theo như thái độ Lưu Biểu với Trương Tú, y lần này đến Tương Dương chỉ sợ cũng là về không được nữa.
Đương nhiên là Tào Tháo có thể trả cái giá nhất định, nói không chừng mình còn có thể quay về Hứa Đô, y biết trọng lượng của mình trong lòng Tào Tháo, mình tuy được Tào Tháo tin tưởng nhưng cũng không đến mức trong việc trọng yếu này đi ra làm vật hi sinh.
- Chậm đã.
Trương Tú lúc này mặt đã xanh mét, hắn chưa từng có lúc thảm hại như thế, mặc dù lúc trước đầu hàng Tào Tháo cũng không hề uất ức qua như thế này, không một chút phản kháng mà bị trói cực kỳ chặt chẽ.
- Ồ, Tuyên Uy Hầu có điều gì muốn nói sao?
Bàng Thống kinh ngạc nhìn Trương Tú. Trương Tú lúc này đã là thân ở trong ngục, có thể nói cái gì đều không có lực phản kháng, thậm chí không có bất cứ tư cách gì có thể cùng y cò kè mặc cả.
- Ba nghìn binh mã này chắc là các ngươi muốn thu nhận cho mình đúng không.
Trương Tú nhìn ba nghìn binh mã phía sau đau lòng nói. Ba nghìn binh lính này có thể nói chính là toàn bộ lực lượng trong tay hắn, hiện giờ bị đám người trước mắt thu phục, thực sự là khiến trong lòng hắn thấy không thoải mái.
- Đúng thế, hiện giờ chính là binh mã của Kinh Châu rồi.
Bàng Thống quay đầu nhìn thoáng qua ba nghìn binh mã phía sau gật đầu nói.
- Ha hả, vậy thì hiện tại các ngươi vẫn còn phải phòng bị bọn họ nổi loạn. Nếu như ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ta sẽ khiến toàn bộ bọn họ nguyện trung thành với Lưu Kinh Châu.
Trương Tú cười nhạt vài tiếng nói, bây giờ nếu như có thể đủ tư cách đàm phán cũng chỉ có ba nghìn quân này, có điều không biết bản thân có vị trí như thế nào trong lòng bọn họ.
- Ha hả, điểm này Tuyên Uy hầu không cần bận tâm, hiện tại chuyện của họn họ cũng không cần phải lo lắng. Nhưng ta vẫn muốn nghe điều kiện của Tuyên Uy hầu.
Bàng Thống cười cười nói.
Trương Tú lấy ba nghìn binh lính làm điều kiện tuy có chút không hợp lí, nhưng mà ba nghìn binh mã đích thực đối với đám người Bàng Thống mà nói phi thường hữu dụng. Tuy nói y không cần Trương Tú cũng có thể thu phục ba nghìn người này nhưng đó là cần thời gian, nếu như điều kiện của Trương Tú không tồi, nói không chừng y có thể đồng ý.
- Chỉ cần trong số các ngươi đi ra giáo trường đánh một trận với ta. Không quản là thua hay thắng, ta sẽ đi theo các người đến Tương Dương, hơn nữa trên đường sẽ không phản kháng. Ba nghìn binh mã tất nhiên cũng sẽ là của các ngươi.
Trương Tú hít một hơi thật sâu nói.
- Hửm?
Bàng Thống kinh ngạc nhìn Trương Tú, liền lập tức biết được dự định của hắn.
Trương Tú làm như vậy hoàn toàn là vì mặt mũi, nếu như Cam Ninh hoặc Ngụy Diên có thể đánh bại Trương Tú, vậy thì việc Trương Tú bại cũng đều có thể diện, hoặc là nếu không thể đánh bại Trương Tú vậy thì bọn họ chỉ có thể dùng âm mưu quỷ kế giành chiến thắng, như vậy Trương Tú vẫn có thể bảo trụ được thể diện. Bàng Thống hít vào một hơi, y không ngờ Trương Tú lại có thể coi trọng thể diện như thế.
Vừa rồi y quan sát ba nghìn binh mã, đã nhìn ra được, từ khi Trương Tú xuất hiện, ba nghìn binh lính này cũng có một chút xao động, biết được nếu như không đồng ý Trương Tú, một khi ngọc nát đá tan chỉ sợ ba ngìn nhân mã phía sau chẳng khác nào phế đi, thậm chí còn có thể tạo thành bệnh biến, điều này đối với Bàng Thống bọn họ chính là không đáng giá.
- Được, ta đáp ứng.
Bàng Thống quay đầu nhìn Cam Ninh cùng Ngụy Diên, thấy hai người này đều không chút do dự mà gật đầu thì cũng buông lỏng tâm xuống. Trương Tú này tuy thương pháp cao minh nhưng cũng không hẳn là đối thủ của Cam Ninh, phải biết Cam Ninh mấy tháng này ở Kinh Châu danh tiếng vô cùng vang dội.
- Được, nếu có thể đánh bại bổn hầu, bổn hầu sẽ theo các ngươi về Tương Dương.
Trương Tú không ngờ Bàng Thống lại dễ dàng đáp ứng như thế, biết được hai người phía sau y ắt thân thủ bất phàm, trong lòng có chút hưng phấn.
- Nếu đã như vậy, vậy thì mời Tuyên Uy hầu trước tiên tới giáo trường nghỉ tạm đã.
Bàng Thống nhìn Trương Tú bị trói chặt chẽ cười nói.
- Được.
Trương Tú biết tình huống của chính mình, bị trói trong thời gian dài như vậy, toàn thân đã buồn ngủ, nếu như không nghỉ ngơi một lúc làm sao có thể chiến đấu với kẻ địch được, trạn chiến này không chừng là trận chiến cuối cùng của y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận