Tam Quốc Tranh Phong

Chương 69

Tám trăm kỵ binh Cẩm Phàm vẫn cẩm y chuông vàng, tung hoành ngang dọc. Giống như một dòng nước lũ kiên cường ầm ầm đổ về phía đại quân Hàn Đương, sát khi bắn ra bốn phía. Tiếng chuông trong trẻo giống như ma đao đòi mạng khiến người ta ớn lạnh.
Hàn Đương nhìn kỵ binh vọt tới trước mặt, sắc mặt vô cùng âm trầm. Bên cạnh đại quân ẩn nấp một đội quân tinh nhuệ như thế nhưng y không hề phát hiện, đội kỵ binh này không quá nhiều, nhiều nhất cũng hơn một nghìn người chỉ liếc mắt liền chia làm hai đội. Hai đội này hiển nhiên không cùng một đường, hơn nữa phong cách hàng ngũ của bọn họ cũng rất khác biệt.
Mấy trăm người phía trước tuy ít nhưng bọn họ gắt gao tụ tập cùng một chỗ lại không hề khiến người ta có cảm giác chật chội, phương hướng tùy ý biến đổi nhưng không lúc nào đình trị. Nếu như vung tay lên, nắm tay tựa như muốn đánh vào trái tim địch nhân. Đây là binh sĩ tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ngay cả Giang Đông cũng không có nhiều binh mã như vậy. Ít nhất dưới trướng y không có, kể cả dưới trước tứ đại tướng lĩnh cũng không có.
Vài trăm người phía sau, người nào người đấy đều mặc cẩm y ngựa đeo chuông vang, đội hình hỗn loạn vô cùng, nhưng y lại cảm thấy rất nguy hiểm, đây là trực giác y nhiều năm lãnh binh.
- Kinh Châu khi nào xuất hiện quân đội tinh nhuệ như thế, vì sao xuất hiện ở đây.
Hàn Đương hít sâu một hơi, trong lòng cảm giác vô cùng khó tin, Lưu Biểu có được binh mã tinh nhuệ như thế cũng không kỳ quái, dù sao Kinh Châu giàu có ai ai cũng biết, tiêu phí số tiền lớn đào tạo đội binh tinh nhuệ đối với Lưu Biểu không phải chuyện không thể, cho dù tiền đào tạo binh mã như vậy tốn hơn nữa cũng đáng là bao. Thế nhưng một huyện Du nhỏ nhoi thật không đáng để Lưu Biểu tiêu tốn như thế, trừ phi Lưu Biểu biết kế hoạch của bọn họ lần này, thời gian trước đó đã bố trí.
Chẳng lẽ có nội gián? Hàn Đương nghĩ vậy trong lòng cả kinh, lập tức lắc đầu, biết người tham gia kế hoạch lần này đều là thân tính của chủ công, những người này không có khả năng phản bội chủ cong.
Hàn Đương chuyển ánh mắt nhìn về phía sau, thấy đám người mặc cẩm y kia căn bản không giống quân đội mà giống một đám thổ phỉ. Ngươi đã từng thấy quân đội mặc cẩm y ngựa đeo chuông vàng chưa? Cho dù là quân đội bảo vệ Tôn Sách cũng không xa xỉ như vậy.
Hàn Đương lắc đầu rũ bỏ ý niệm hỗn tạp ra khỏi đầu, hiện tại quan trọng nhất chính là đối phó với tình hình trước mắt. Ngay lập tức hạ lệnh đối với quân đội phía sau, mệnh lệnh liên tiếp khiến cho binh lính nguyên bản rối loạn thoáng bình tĩnh lại. Tiếp đến rất nhanh chấp hành mệnh lệnh Hàn Đương ban xuống.
Chỉ thấy hàng loạt lá chắn được tạo dựng trước đoàn quân, tấm lá chắn cao dày hình thành một lớp tường thành, vô số trường thương sắc bén từ khe hở nhô ra toát lên sát khí lành lạnh. Hàng loạt tiễn thủ ngồi xổm sau tấm lá chắn, chỉ mũi tiễn về phía Phi Hổ Vệ đang tiến về phía Hàn Đương.
Hàn Đương thấy trong khoảng thời gian ngắn quân đội xây dựng lên phòng tuyến đơn giản, trong lòng vô cùng hài lòng, lại quay đầu nhìn về phía huyện Du huyên náo vì Lưu Kỳ đuổi tới trong đầu y dường như suy nghĩ điều gì đó, lập tức khóe mắt lóe lên tia sáng âm lãnh.
Trên thành lâu Hoắc Tuấn nhìn về phía Phi Hổ Vệ dưới thành trong lòng vô cùng xúc động, hai ngày chờ đợi rốt cuộc đã đến. Trong hai ngày này tất thảy áp lực đè nặng vai y, ép cho y không thở nổi. Nhìn thấy Phi Hổ Vệ đuổi tới, y rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lưu Bàn ở bên nhìn thấy Phi Hổ Vệ, nhìn thấy Lưu Kỳ được tám trăm người vây quanh, ánh mắt có chút ướt át. Mặc kệ thế nào đi nữa, y rốt cuộc đã bảo vệ thành công huyện Du, cho dù hiện tại chừng phạt y y cũng cam tâm tình nguyện. Mã Lương cũng kích động nhìn Phi Hổ Vệ miệng không nói thành lời. Người nào người đấy trên tường thành đều vô cùng kích động, bọn họ thủ vững hai ngày nay chính chờ viện quân của Lưu Kỳ tới, hiện tại viện quân tới rồi, bọn họ rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Lưu Bàn nhìn về phía Lưu Kỳ hỏi:
- Chúng ta có nên ra khỏi thành giáp công quân địch không?
Nghe y vừa nói như vậy những người xung quanh đều có chút hưng phấn, hai ngày nay bọn họ bị vây trong thành bị Hàn Đương quấy rầy liên tục, chiến đấu thực sự nghẹn khuất. Hiện tại đại quân Lưu Kỳ đến, bọn họ cũng muốn giáo huấn tặc binh Giang Đông một chút.
Nghe Lưu Bàn nói, Hoắc Tuấn cúi đầu suy nghĩ một chút:
- Không ổn, hiện tại trong thành chỉ còn lại những người chúng ta có thể chiến đấu, nếu tùy tiện mở cửa thành, chẳng may quân giặc đột nhiên quay lại chém giết vậy huyện Du sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy Lưu Bàn là tướng lãnh Lưu Kỳ phong chức, bọn họ đều phải nghe theo, nhưng việc này quan hệ tới an nguy của huyện Du, Hoắc Tuấn không thể không nói.
Lưu Bàn gật gật đầu, nói:
- Đã như vậy, chúng ta hãy chờ ở đây, phiền Hoắc Tướng Quân dẫn các tướng sĩ bị thương xuống nghỉ ngơi.
Thấy Lưu Bàn đồng ý Hoắc Tuấn thở phào nhẹ nhõm, lập tức sắp xếp người dẫn binh sĩ bị thương trở về doanh trại đồng thời sai đại phu tới cứu chữa. Mã Lương thấy Lưu Bàn không cố chấp dẫn binh ra ngoài thành tuy bất ngờ nhưng tâm tư cũng buông lỏng.
Vương Nghị nhìn phòng tuyến đơn giản trước mắt nhanh chóng thành lập, trong lòng có chút ngạc nhiên, tướng lãnh đối phương trong khoảng thời gian ngắn có thể xây dựng tuyến phòng thủ như vậy thực sự không đơn giản, hơn nữa còn là phòng tuyến chuyên dùng đối phó với kỵ binh. Chỉ có điều ngươi hiển nhiên xem thường Phi Hổ Vệ, ngươi cho rằng phòng tuyến đơn giản như thế có thể ngăn Phi Hổ Vệ, thực sự nực cười.
- Giết!
Vương Nghị vung trường thương lao về phía tuyến phòng thủ của quân Giang Đông, Phi Hổ Vệ theo sát phía sau. Năm trăm Phi Hổ Vệ mang theo khí thế hừng hực từ trước tới nay chưa từng có ầm ầm giao chiến với tuyến phòng thủ quân Giang Đông. Trong nháy mắt người ngã ngựa đổ, trong phòng tuyến thoáng chốc phóng ra vô số trường thương.
Khi Phi Hổ Vệ tới gần phòng tuyến, quân lính Giang Đông đột nhiên mạnh mẽ đâm ra mấy chục cây trường thương, để tấm lá chắn trước mặt bọn họ ra. Biết rằng vũ tiến bắn ra lúc này mới rơi xuống, nhưng lại rớt phía sau Phi Hổ Vệ, vì thế trên mặt đất hiện từng chùm từng chùm hỏa tinh.
Trong mắt sĩ tốt Giang Đông tràn đầy vẻ hoảng hốt, vốn tưởng rằng phòng tuyến này đủ để ngăn cản kỵ binh địch nhân nào ngờ giống như giấy dễ dàng bị kỵ binh xé rách.
Phi Hổ Vệ xé rách phòng tuyết, binh mã Giang Đông ở phía sau vào lúc này loạn thành từng đám, càng lúc càng tuyến càng rạn nứt, lúc này binh mã Giang Đông đã phần nào bị vạch trần trước mặt kỵ binh tiên phong. Trường thương trong tay Phi Hổ Vệ tàn nhẫn thu hoạch từng đám sinh mệnh, khiến sợ hãi trong lòng bọn họ càng lúc càng lớn dần.
Hàn Đương thấy kỵ binh dễ dàng xé nát phòng tuyến, trong mắt tràn đầy rung động. Ngay sau đó biến thành lửa giận, bởi vì một đội kỵ binh năm trăm người hoành hành trong đại quân vạn người của y như chỗ không người. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiền quân của y bị tách rời, tiếp đến hỗn loạn tràn tới trung quân.
- Cuốn lấy bọn họ cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận