Tam Quốc Tranh Phong

Chương 460

- Đúng vậy, chỉ sợ Vương Lan này sẽ không được làm tộc trưởng Gia tộc Vương thị nữa rồi.
Gia Cát Lượng gật gật đầu, lập tức trầm giọng nói:
- Tuy nhiên, nội bộ Gia tộc Vương thị có người có thể chế tạo khôi giáp, hy vọng chủ công đừng bỏ qua.
- Ừ, nếu Gia tộc Vương thị có thể tạo ra khôi giáp cho Phi Long Vệ Phi Hổ Vệ, người như vậy tất không thể bỏ qua, để Vương Xán về đưa những người này đến Tương Dương.
Lưu Kỳ gật gật đầu. Khôi giáp Phi Long Vệ và Phi Hổ Vệ là khôi giáp hoàn mỹ nhất Kinh Châu, dù Gia tộc Vương thị ở Kinh Châu xuống dốc rồi, nhưng đến địa phương khác vẫn có thể sinh tồn được như cũ. Tuy nhiên nhân tài như vậy Lưu Kỳ cũng không muốn bỏ qua.
Tình huống của Vương Xán Lưu Kỳ hiểu rõ. Vương Xán bất hòa với Vương Lan, hiện tại lại thăng làm Thái thú Võ Lăng sau đó trở về theo giành lấy vị trí gia chủ từ trong tay Vương Lan, đó là việc ván đã đóng thuyền.
- Chủ công, thuộc hạ lập tức đi truyền lệnh.
Trong lòng Gia Cát Lượng mừng rỡ, lần này là có thể đánh đè bẹp vẻ kiêu ngạo của thế gia, đến hiện tại Kinh Châu mới thật sự là hoàn toàn nắm trong tay Lưu Kỳ.
Giả Hủ ngồi bên cũng hết sức vui sướng. Tiếp xúc Lưu Kỳ thời gian dài như vậy chỉ biết Lưu Kỳ giỏi về dùng người, mà cụ thể làm như thế nào trên cơ bản đều do mấy người họ quyết định, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối nho nhỏ, nghĩ Lưu Kỳ không xử lý tốt được chính sự. Hiện tại thấy Lưu Kỳ xử lý chính sự cũng mang thủ đoạn độc ác thì mỉm cười.
Hai đạo mệnh lệnh này truyền xuống chỉ sợ ngày hôm sau toàn bộ thế gia Kinh Châu sẽ không dám đối nghịch với Lưu Kỳ nữa. Bàng thị và vài đại tộc có uy vọng rất cao trong thế gia Kinh Châu, mấy đại thế gia liên kết ủng hộ Lưu Kỳ, những thế gia kia dù muốn phản đối cũng làm không làm được gì. Nếu biết phản đối cũng vô dụng, vậy tự nhiên sẽ không tiếp tục đối kháng Lưu Kỳ nữa. Lưu Kỳ làm như vậy cũng chính là mượn dùng uy vọng của Bàng thị và vài cái thế gia để chấn nhiếp toàn bộ thế gia Kinh Châu.
Gia Cát Lượng đứng lên chắp tay với Lưu Kỳ sau đó lui ra ngoài. Y nôn nóng muốn thấy sắc mặt của Vương Lan sau khi nghe mệnh lệnh của Lưu Kỳ.
Ngoài cửa phủ, một chiếc xe ngựa đã đỗ ở đây gần một canh giờ, mà Vương Lan trên xe ngựa đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, nếu không phải quản gia khuyên nhủ mấy câu thì y đã bỏ về rồi.
- Tộc trưởng, có người đi ra.
Quản gia vẫn chăm chú nhìn cửa phủ, thấy một thanh niên áo mũ như tuyết đi ra, trong lòng suy đoán thân phận của người này.
Hơn nữa người ra ngoài lại là Gia Cát Lượng, quản gia còn tưởng rằng đó là Lưu Kỳ, bèn hạ thấp giọng nói với Vương Lan.
- Hử?
Vương Lan giương mắt nhìn sang. Y đã đợi gần một canh giờ, tưởng Giả Hủ ở làm khó dễ không giao thư thỉnh nguyện của y cho Lưu Kỳ. Đó là thư thỉnh nguyên có hơn chục chữ ký của thế gia. Lực lượng thế gia Kinh Châu dù đứng đầu là đại gia tộc như Bàng thị, Hoàng thị cũng phải kiêng kỵ đấy.
Nhưng khi y thấy người đi ra không phải là Giả Hủ thì tinh thần chấn động, nhìn kỹ mới rõ người trước mặt là ai. Gia Cát Lượng dù xuất thân thế gia, tuy rằng một chi Gia Cát Lượng này xuống dốc rồi, nhưng Lang Tà Gia Cát thị vẫn cực kỳ có danh tiếng.
Nhìn Gia Cát Lượng Vương Lan chớp mắt, tâm tư nhanh quay ngược trở lại: "Xem ra Đại công tử đã xem thư thỉnh nguyện của ta rồi, sở dĩ mãi chưa ra là đang nghĩ xem xử lý việc này như nào. Cũng cho thấy Giả Hủ này rõ ràng là bị chán ghét không ưa, nếu không sao có thể ở trước mặt thông bẩm được.”
Gia Cát Lượng bước ra cửa phủ liếc mắt là thấy Vương Lan đứng ở ngoài cửa phủ, bèn tiến lên đánh giá y:
- Là Vương tộc trưởng?
- Tại hạ chính là tộc trưởng gia tộc Vương thị Vương Lan, hẳn ngài là Gia Cát Khổng Minh của Gia Cát thị?
Vương Lan chắp tay nói. Người trước mặt dù là vãn bối, nhưng cũng được coi là con cháu thế gia.
- Đúng vậy.
Gia Cát Lượng kỳ lạ nhìn Vương Lan, đối với vẻ tự tin trong mắt Vương Lan cũng hết sức nghi hoặc, đợi lâu như thế chẳng lẽ y không nhìn ra tình cảnh của gia tộc Vương thị mình sao?
Gia Cát Lượng cũng không nói lời thừa thãi với Vương Lan:
- Chủ công có lệnh, tộc trưởng gia tộc Vương thị dung túng gia nô không coi trọng kỷ cương, nhiều lần phạm luật pháp, coi trời bằng vung. Mà nay mười ngày đã qua, gia tộc Vương thị vẫn chưa giao nộp bộ sách, có thể nói là buông thả, tuỳ ý. Từ hôm nay trở đi, quân giới Kinh Châu sử dụng tạm do gia tộc Triệu thị thay thế, đợi sau khi ăn năn hối cải sẽ tiếp tục xử trí.
Vương Lan đang tỏ thái độ mất kiên nhẫn với Gia Cát Lượng, lại nghe được mệnh lệnh như vậy thì không thể tin nhìn Gia Cát Lượng, đợi khi khẳng định mình không nghe lầm, mới kinh hãi nói:
- Gia Cát Lượng, ngươi phải biết rằng giả truyền mệnh lệnh chính là tử tội, chớ có đùa cợt như thế. Tốt nhất ngươi nên mau chóng nhận tội với Đại công tử đi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Vương Lan lại mơ hồ thấy bất an, chờ đợi lâu dù có tin tưởng đến mấy nhưng y cũng có chút dự cảm không hay.
- Đây là mệnh lệnh của chủ công, Vương tộc trưởng tự giải quyết cho tốt đi.
Gia Cát Lượng thương hại nhìn Vương Lan, người như vậy quả nhiên phúc họa trước mắt mà không biết.
- Cái gì? Làm sao có thể, chẳng lẽ Đại công tử không e ngại thế gia Kinh Châu ư?
Hai mắt Vương Lan như lồi ra, trợn trừng, trong mắt ánh lên tia kinh hoảng. Trên thư thỉnh nguyện có chữ ký của mười thấy thế gia, chẳng lẽ Lưu Kỳ thật sự không quan tâm. Dù là Lưu Kỳ không biết lực lượng của những thế gia này thì người trước mắt cũng biết, vì sao Gia Cát Lượng này lại có vẻ mặt như thế?
- Thủ đoạn của các ngươi thật quá ngây thơ, lừa gạt thế gia tầng thấp thì có thể, nhưng thủ đoạn đó đùa bỡn Tương Dương thật là quá nực cười.
Gia Cát Lượng cười lạnh, quay người đi vào trong phủ, không liếc nhìn Vương Lan lấy một cái.
- Ngươi…
Vương Lan đầy giận dữ chỉ vào Gia Cát Lượng, nhưng lại không mắng được câu nào.
Quản gia đứng bên đã sớm không biết nói gì rồi, đợi Gia Cát Lượng rời khỏi mới phản ứng, tiến lên ngập ngừng khuyên:
- Tộc trưởng, hay là chúng ta nên về đi thôi, hẳn Gia Cát Lượng này giả truyền mệnh lệnh đấy, bằng không sao Đại công tử không nhìn thấu lực lượng của tộc trưởng trong thế gia Kinh Châu chứ. Đợi…
“Bốp”
Quản gia còn chưa nói xong, Vương Lan đã vung tay vào mặt y, khiến y lui về phía sau mấy bước, sợ hãi nhìn Vương Lan.
- Đều tại ngươi hết. Nếu không phải ngươi tại sao Đại công tử lại tìm được cớ đối phó ta.
Vương Lan giận dữ nhìn quản gia, trong mắt đầy tia hung hãn.
- Tộc trưởng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, tộc trưởng vẫn nên ngẫm lại nên vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào rồi nói sau. Đợi việc này qua đi tộc trưởng muốn xử trí tôi như nào cũng được. Hiện tại thế gia Kinh Châu hẳn đang chuẩn bị rời khỏi Kinh Châu rồi, tộc trưởng vẫn cần chạy nhanh báo cho bọn họ biết đến Tụ Phúc Lầu để thảo luận. Đại công tử này rõ ràng là không để cho thế gia Kinh Châu đường sống mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận