Tam Quốc Tranh Phong

Chương 425

Hiện tại Tào Tháo chỉ là không chuyên tâm đối phó bọn họ mà thôi, người tài ba dưới trướng Tào Tháo xuất hiện lớp lớp, một đám bản lĩnh và trí mưu đều không tầm thường, hai người tự biết không phải là đối thủ của bọn họ. Nếu thực sự chọc tức Tào Tháo, quyết định đối phó bọn họ, chỉ cần vài người tâm phúc là có thể thu thập bọn họ dễ dàng.
Sau khi hai người trở về không lâu thì thấy Tuân Văn Nhược chạy tới dịch quán, lúc này Tống Trọng Tử mang theo hai người Mã Tắc đi ra nghênh đón.
Đầu tiên là Tuân Văn Nhược liếc mắt đánh giá mã Tắc, sau đó nhìn về phía Tống Trọng Tử nói:
- Thiên tử đã đồng ý tấu thư của Kinh Châu Mục Lưu Biểu, nói cách khác Thiên tử đồng ý Lưu Kỳ đảm nhiệm Kinh Châu Mục. Về phần phong ấp Kinh Châu Mục Lưu Kỳ,Thiên tử cũng đã có quyết đoán, ít ngày nữa sẽ phái thiên sứ tới Kinh Châu tuyên đọc chiếu thư của Thiên tử.
Nghe được Tuân Văn Nhược nói như vậy, ba người trong lòng vui mừng, hai chuyện này đều là mục đích trọng yếu nhất của họ, hiện tại có thể dễ dàng hoàn thành trong lòng mỗi người đều cao hứng.
- Không biết Thiên Tử muốn phong ấp cho Đại Công Tử ở phương nào?
Tống Trọng Tử suy cho cùng không phải người bình thường có thể so sánh được, lập tức liền bình tĩnh lại, mở miệng hỏi. Việc Lưu kỳ phong hầu mấu chốt nhất vẫn là địa điểm, đây mới là mục đích phong hầu cuối cùng của Lưu Kỳ, nếu phong ở ngoài địa phương Hán Trung, khó tránh khỏi sẽ tăng thêm khúc chiết.
Tuân Văn Nhược nhìn thoáng qua Tống Trọng Tử nói:
- Yên tâm, Lưu Kỳ được phong ấp ngay tại Hán Trung.
- Ha ha, vậy đa tạ Thiên tử rồi. Hiện giờ việc tại Hứa Đô đã chấm rứt, ít ngày nữa ta cũng muốn trở về Kinh Châu, đến lúc đó kính xin Văn Nhược tiên sinh bảo trọng.
Đến lúc nghe được tin tức này Tống Trọng Tử mới phá lên cười.
Mục đích Tào Tháo để cho Tuân Văn Nhược tới báo cho bọn họ biết việc này là để cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi Hứa Đô, đừng xoắn vào việc của Hứa Đô. Mà Tống Trọng Tử nhìn ra thế cục của Hứa Đô so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn, lúc này ở lại Hứa Đô không biết là phúc hay là họa, đúng lúc rời khỏi Hứa Đô sớm cũng an tâm.
- Vậy ba vị sứ giả dọc đường cẩn thận nhé.
Tuân Văn Nhược vừa chắp tay vừa liếc nhìn Mã Tắc, xoay người rời khỏi.
Nhìn động tác của Tuân Vưn Nhược, Tống Trọng Tử kinh ngạc liếc mắt nhìn Mã Tắc, có thể làm Tuân Văn Nhược để ý như thế, rốt cuộc Mã Tắc đã làm gì trong phủ Tuân Văn Nhược.
Đối với ánh mắt của Tống Trọng Tử, Mã Tắc chỉ cười cười. Hành động lúc ấy chỉ là vô thức, bây giờ nghĩ lại cũng không phải là không có chút tác dụng nào.
Lúc ấy hắn cùng với Tuân Văn Nhược thảo luận tương lai sau khi Tào Tháo cầm quyền có đem trả quyền thế lại cho Thiên Tử hay không. Tuy rằng lúc đó Tuân Văn Nhược trả lời cũng không có ý phản bội Tào Tháo, nhưng ý tứ trong lời nói của Tuân Văn Nhược cũng không chân chính quy thuận Tào Tháo.
Tuy rằng lúc đó rất ít người ở đó, nhưng không ai dám cam đoan lời nói của Tuân Văn Nhược có rơi vào trong tai của Tào Tháo hay không. Cho dù Tào Tháo tín nhiệm Tuân Văn Nhược, nhưng khi nghe được lời này của Tào Tháo làm sao còn có thể tin tưởng Tuân Văn Nhược được nữa.
Chuyện này chỉ là hành động vô thức của Mã Tắc, không ngờ Tuân Văn Nhược tới đây để ý tới Mã Tắc, Tuân Văn Nhược làm sao lại không sợ hãi.
- Dọn dẹp một chút, chúng ta chuẩn bị trở về Kinh Châu.
Tống Trọng Tử không để tâm, đám người Mã Tắc làm việc gì cũng không cần cho hắn biết. Điểm này ở Kinh Châu Giả Hủ đã thông báo rồi. Mà Tống Trọng Tử hắn cũng không phải là người quyền thế nhỏ mọn gì, cũng không vì việc này mà trong lòng có bất mãn.
…………………….
Phía tây Hứa Đô, trong phủ đệ lớn, có hai người mặc hoa phục tới trong đình. Một người là hơn hai mươi tuổi, mặt mày tuấn lãng, phong trần như ngọc, mắt mắt linh động, mà người còn lại tầm ba mươi bốn mươi tuổi, tuy rằng nhìn qua như một đứa trẻ nhưng lại trầm ổn cực kỳ.
- Nhị ca, Tào Tư Không lệnh cho ta giáo huấn Mã Tắc kia, ta nên làm gì bây giờ ?
Người này chính là Tư Mã Mẫn theo như lời nói của Tào Tháo, Tư Mã Mẫn có tám người huynh đệ, tám người này mỗi một người đều xuất sắc, ngoại trừ Tư Mã Lăng thì mấy người khác tuy có tài nhưng lại do Tư Mã Ý cầm đầu.
Đêm hôm qua, Tào Tháo phái người đến trong phủ ám hiệu cho Tư Mã Mẫn, để hắn ra tay giáo huấn phó sứ Kinh Châu Mã Tắc một chút, Tư Mã Mẫn do dự tiến đến hỏi Nhị ca Tư Mã Ý.
- Ngươi không cần làm gì cả, ta nghĩ sứ giả Kinh Châu hôm nay sẽ rời khỏi Hứa Đô.
Tư Mã Ý ánh mắt bình tĩnh như nước, không có một chút dao động lắc đầu nói.
- Ồ, nhanh như vậy, không phải bọn họ đợi Tào Tư Không định ra tước vị ròi mới về sao? Sao lại vội vàng như vậy?
Tư Mã Mẫn trong mắt lóe lên sự kinh ngạc rồi biến mất, hắn biết Tư Mã Ý nói như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn, Tư Mã Ý nói sự việc rất sát với hiện thực.
- Vào lúc này Tào Tư Không sẽ không làm khó Kinh Châu, ta nghĩ chiếu thư phong hầu cho Lưu Kỳ đã ở trong tay Thiên Tử.
Tư Mã Ý không quay đầu lại, trọng giọng nói có chút phiền não.
Lúc này ở trong đình cũng có hai người huynh đệ khác, mà ngay cả hộ vệ canh giữ bốn phía cũng cách đình hơn trăm bước, hai người nói không lớn nên những người khác căn bản là không nghe được nội dung hai người trò chuyện.
Tuy Tư Mã Ý tự phụ thông minh nhưng cũng không dám biểu hiện quá mức, nếu không tình cảnh của hắn sẽ càng xấu, hiện giờ toàn bộ Mã gia đã bị Tào Tháo nghi kỵ, nếu hắn làm cho Tào Tháo bất mãn thì tình cảnh của Mã gia sẽ càng thêm nguy hiểm. Tào Tháo người này không dễ đối phó, mà mấy thủ hạ dưới tướng của Tào Tháo hắn cũng không phải là đối thủ, lúc này hắn cũng chỉ có thể ở ẩn để chờ thời cơ.
- Kinh Châu Lưu Kỳ nghe nói chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã có thể nắm trong tay Kinh Châu, đánh lui mười vạn đại quân Giang Đông, lại có thể dẫn dắt Kinh Châu thoát khỏi tình thế nguy hiểm, thực muốn mở mang tầm mắt một chút. Còn có Gia Cát Lượng, tuy chỉ vừa qua hai mươi tuổi lại có thể chỉ huy hai đại đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu nam chinh bắc chiến, đả thương nặng đại quân Giang Đông. Thực không biết hai người ngày có thể sánh vai với Nhị ca hay không.
Tư Mã Mẫn nói xong vẻ mặt cảm thán. Mấy ngày này sự tình của Kinh Châu đã truyền đi khắp thiên hạ, mà danh tiếng của Lưu Kỳ và Gia Cát Lượng cũng danh chấn thiên hạ, mọi người đều biết.
- Ha ha …
Nghe được Tư Mã Mẫn nói như vậy, Tư Mã Ý khẽ cười, trong thanh âm lộ ra sự tự tin và khinh thị.
Theo hắn Kinh Châu không phải là không có sơ hở gì, mà Kinh Châu Lưu Kỳ và Gia Cát Lượng cũng không lợi hại như lời đồn, nếu thật sự có cơ hôi, hắn thật sự muốn giao thủ với hai người này một phen.
………………………….
Tại thành Tương Dương, vài tên ăn mày quần áo rách nát quan sát xung quanh đường phố, túm năm tụm ba cùng một chỗ, như là đang đời người qua đường bố thí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận