Tam Quốc Tranh Phong

Chương 636

Đến lúc đó Tào Tháo nhất định sẽ hao binh tổn tướng, Kinh Châu có thể tranh thủ càng nhiều thời gian. Còn nếu Tào Tháo nhẫn nhịn thì khi Tào Tháo quyết định tấn công Kinh Châu tuyệt đối sẽ không nóng vội, cho dù Lưu Kỳ có sự chuẩn bị đi chăng nữa thì thắng bại khó có thể đoán trước được.
- Chủ công, Tào Tháo hạ lệnh các nơi đề phòng, đồng thời mấy vạn binh mã dưới trướng đóng giữ ở bốn phía, xem ra lúc này không dự định khai chiến với chủ công.
Từ Thứ tiếc nuối nói, tâm tư của y cũng giống Lưu Kỳ, nếu có thể tranh thủ thời gian hơn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bây giờ Tào Tháo quyết định chờ, vậy lần sau khi Tào Tháo quyết định tấn công Kinh Châu nói không chừng hai bên sẽ quyết chiến lâu dài.
- Ừ, thời gian không còn nhiều, phải cố gắng chuẩn bị mới được, Lưu Bị những ngày qua có an phận?
Lưu Kỳ đột nhiên nhớ tới Lưu Bị nói.
Vị Đồng tông hoàng thúc này từ khi tới Kinh Châu vẫn dưới sự giám thị của hắn, một ít binh mã dưới trướng cũng bị hắn tước đoạt, Trương Phi, Quan Vũ và mấy vị đại tướng cũng bị bắt dùng lý do khác nhau để phân tán ra, cũng không cần lo lắng Lưu Bị giở trò gì nữa.
- Lưu Bị vẫn khá là an phận, có điều những ngày qua ông ta và Quan Vũ có phong thư qua lại với nhau, nội dung trong thư ông ta che dấu rất kỹ, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng khó có thể tìm ra được bí ấn trong đó.
Từ Thứ lắc đầu, y không hề đồng tình với Lưu Bị. Lưu Bị có ý định gì trước khi tới Kinh Châu y rất rõ, cũng biết Lưu Kỳ tuyệt đối sẽ không cho Lưu Bị có cơ hội nào.
- Ừ, mặc kệ nội dung thư tín là gì, chỉ cần xem chừng hai người Trương Phi, Quan Vũ thì cho dù Lưu Bị có bản lĩnh bằng trời cũng không làm nên chuyện gì.
Lưu Kỳ cũng không để tâm, Lưu Bị bất động, hắn không có cớ đối phó Lưu Bị, hắn đang chờ đợi Lưu Bị phạm sai lầm.
Để một quả bom hẹn giờ ẩn dấu trong Kinh Châu, Lưu Kỳ cũng có chút không yên lòng.
- Lại tới rồi sao?
Ngô Quận, nhìn theo công văn khẩn cấp các nơi đưa lên, sắc mặt Chu Du xuất hiện vẻ trang trọng, nhưng sự phấn kích trong khóe mắt khó có thể che giấu suy nghĩ của hắn lúc này.
Theo như công văn các nơi đưa lên, Tào Tháo đã chuẩn bị nam hạ, Giang Đông chắc chắn sẽ cùng với Kinh Châu chống lại Tào Tháo, cuộc đại chiến có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
Kể từ cuộc khai chiến với thành Kinh Châu hai năm trước, toàn bộ thế cục Giang Đông chuyển biến đột ngột, nếu không có thủ đoạn sắc bén của Tôn Sách lựa chọn nhân tài, Giang Đông lúc này e rằng đã bị mất tư cách tranh phong với Tào Tháo, Lưu Kỳ rồi.
Trận chiến hai năm trước đó, tuy rằng chấn động cả Giang Đông, nhưng cũng làm cho tướng sĩ Giang Đông vốn cao ngạo đã bắt đầu phục chí. Giang Đông đã phát triển quá thuận lợi, thuận lợi hơn cả Tôn Sách nghĩ, cho tới những sĩ tốt bình thường cũng đều càng ngày càng không coi ai ra gì.
Thời gian nửa năm không phải dài, nhưng đối với Giang Đông mà nói thời gian nửa năm này thật sự rất quý báu, toàn bộ thế cục của Giang Đông đã ổn định hoàn toàn, phát triển khám phá được nhiều nhân tài, võ tướng trong quân cũng thường xuất hiện.
Bộ tộc Sơn Việt tuy rằng thỉnh thoảng vẫn tác loạn, nhưng cũng chỉ là một cục đá mài dao tốt, vô số tướng lĩnh trẻ tuổi đều bị điều đi bình loạn, sát phạt sẽ khiến cho những tướng lĩnh này trưởng thành nhanh hơn.
- Đô đốc, Chủ công cho mời.
Sửa sang lại áo mũ, Chu Du đứng dậy theo gót sứ giả đi tới phủ đệ Tôn Sách.
- Huynh trưởng đến rồi.
Vừa đến ngoài cửa phủ Tôn Sách ở đã có một tên thanh niên mười bảy mười tám tuổi la lên Chu Du phía xa.
- Trọng Mưu, ngươi trở về khi nào vậy?
Nhìn thanh niên, Chu Du không khỏi cảm giác hoảng hốt, người trước mặt không phải là người khác, chính là em trai của Tôn Sách Tôn Quyền. So với hai năm trước, Tôn Quyền ít đi vài phần khí sách, thêm vài phần sát phạt.
Ngay từ nửa năm trước, Tôn Sách liền phái Tôn Quyền thống lĩnh hai nghĩn binh mã tiến đến trấn thủ một phương, nơi trấn thủ chính là nơi tộc người Sơn Việt thường xuyên lui tới, nghĩ đến thời gian nửa năm Tôn Quyền cũng không ít lần giao chiến với tộc người Sơn Việt.
- Ha ha, hỗn loạn tộc Sơn Việt đã bình định rồi, chỉ còn hỗn loạn sót lại trong thời gian ngắn rất khó mà hội tụ lại dược, vừa mới nhận được mệnh lệnh liền phi ngựa trở về.
Tôn Quyền cười nhìn lên phía trước mà nói.
Chu Du giật mình tâm tư của Tào Tháo, Tôn Sách đều tự biết được, mấy ngày này mỗi một tướng lịnh bị triệu hồi về, đều nghị đến Tôn Sách đã sớm vì việc Tào Tháo nam hạ mà chuẩn bị.
- Chủ công chiêu hay, chúng ta vẫn phải nhanh chóng vào thôi.
Nói xong Chu Du cùng Tôn Quyền đi vào trong phủ.
- Gặp được Chủ công rồi.
Đến đại điện, chỉ thấy trên đại điện đã có mấy người đến trước, ngay cả Tôn Sách cũng đã ngồi ngay ngắn trên phía ghế chính, hai người vội khom người làm lễ.
- Ừ, Công Cẩn cũng mau nhập tọa đi
Tôn Sách nói xong lại nhìn qua phía Tôn Quyền vẫy tay, ra hiệu cho Tôn Quyền ngồi một bên.
- Hứa Đô truyền tin đến, Tào Tháo đã bắt đầu bí mật điều khiển đại quân, xem ra ít ngày nữa sẽ phải nam hạ.
Đợi cho mọi người đều đã đến đủ, Tôn Sách mở miệng nói trước. Nửa năm trước, Tào Tháo đánh tan ba Huynh đệ Viên Thị, toàn bộ Giang Bắc đã bị Tào Tháo độc bá một phương, có thể nói toàn bộ phương Bắc đã thuộc về Tào Tháo, thu phục toàn bộ chỉ còn nằm ở vấn đề thời gian.
- Tào Tháo thế lực to lớn, Giang Đông ta thực lực mà so thì còn khoảng cách rất lớn, các ngươi thấy thế nào?
Sau khi nói xong, Tôn Sách cụp mi mắt xuống, không nói thêm nữa.
- Chủ công, Tào Tháo tuy rằng sức lớn, nhưng mà chính bởi vì sức lớn cho nên khắp nơi đều là địch, nếu như Tào Tháo có thể yên tâm phát triển thì kinh doanh phương Bắc vài năm sẽ vững chắc, đếnlúc này mới nam hạ phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều, sở dĩ sốt ruột kéo binh nam hạ, cũng là bởi vì e dẽ Kinh Châu và Giang Đông chúng ta, muốn sớm đánh chiếm Giang Đông chúng ta, ngay cả khi thế lực của Giang Đông chúng ta kém hơn so với Tào Tháo, nhưng phương Bắc vẫn chưa có bạo loạn phát sinh, Tào Tháo vội vàng nam hạ, vừa lúc chúng ta nhân cơ hội này, nếu như chúng ta không nhân cơ hội đại quân Tào Tháo vừa mới bị đánh tan, mà tiêu diệt Táo Tháo, e rằng thiên hạ sớm muộn gì cũng nằm trong tay Tào Tháo,bởi vì cuộc chiến này khó có thể tránh khỏi, nên kính xin Chủ công sớm có chuẩn bị.
Trương Chiêu mở miệng nói trước, Tào Tháo dẫn binh nam hạ, đối với Giang Đông mà nói tuy nguy hiểm, nhưng lại tốt hơn nhiều so với việc Tào Tháo sau khi ổn định phương Bắc lại đi nam hạ.
Tào Tháo hôm nay, Lưu Kỳ và Tôn Sách đều tự cách ly mỗi phương của mình, tuy rằng Kinh Châu và Giang Đông thế lực không yếu, nhưng mà sắp tới Tào Tháo muốn chiếm lấy toàn bộ phương Bắc, vẫn còn khoảng cách rất lớn.
Tào Tháo nếu như không khởi binh nam hạ, chỉ sợ toàn bộ Giang Đông sẽ không có bao nhiêu người đứng ra khuyên bảo Tôn Sách nên thượng Bắc, Lưu Kỳ, đám người Công Tôn Độ cũng tuyết đối không liên hợp lại để đối kháng với Tào Tháo, một khi Tào Tháo tiêu hóa toàn bộ phương Bắc, thì còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận