Tam Quốc Tranh Phong

Chương 29

Cẩm Phàm tặc lấy Cam Ninh làm thủ lĩnh, còn có hai đầu mục khác. Lần liệt là lão nhị Tô Phi, một tay ám khí xuất thần nhập hóa, lão Tam Ngô Hùng võ nghệ tuy không cao, nhưng trời sinh tính cẩm thận, mưu kế lại không tồi, giỏi về ủng hộ sĩ khí. Ba người xứng hợp huynh đệ. Lần này Cam Ninh và Tô Phi tới Kinh Châu trước, sợ thủ hạ gây loạn, nên lưu lại Ngô Hùng cai quản.
- Tô nhị ca, nói tình hình đại ca ở Tương Dương cho chúng ta biết. Có phải Lưu Biểu kia vừa nhìn thấy đại ca đến, liền quét dọn giường chiếu chào đón không?
Có kẻ nói.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đại ca của chúng ta tìm y nương nhờ, là coi trọng y. Nếu y không tỏ ý gì, chẳng phải uổng công nhiệt huyết của đại ca chúng ta sao?
Một tên khác nói theo.
Tô phi hít một hơi nói:
- Đúng vậy, ta và đại ca tới chúc thọ, sau khi dâng lễ vật đã biểu hiện rõ ý đồ. Lưu Biểu cũng không nhận lễ, quan viên dưới trướng y lại phản đối Lưu Biểu tiếp nhận đại ca, trong đó có Lưu Tông phản đối kịch liệt nhất, trong tình cảnh này đại ca vô cùng xấu hổ.
Nói đến đây Tô Phi quay đầu thoáng liếc nhìn mọi người phía sau.
Ngô Hùng thấy Tô Phi trầm mặc, liền hỏi:
- Là có người tương trợ phải không?
Tô Phi thoáng nhìn Ngô Hùng nói:
- Không sai, chính thời điểm mấu chốt, trưởng tử của Lưu Biểu – Lưu Kỳ ra mặt thuyết phục Lưu Biểu tiếp nhận chúng ta.
Ngô Hùng trầm ngâm nói:
- Xem ra thành Tương Dương này cũng không yên ả.
Tô Phi ngạc nhiên nhìn Ngô Hùng, không ngờ chỉ nói đôi ba câu Ngô Hùng đã có thể đoán được tình hình thành Tương Dương, Tô Phi nói:
- Tam đệ cũng nhận ra, thành Tương Dương này thực sự rất hỗn loạn, đại công tử Lưu Kỳ và Lưu Tông kia đang tranh đấu vô cùng gay gắt.
Trong lòng Ngô Hùng có chút ngạc nhiên, nhị ca gọi thẳng tên Lưu Biểu, ngược lại lại vô cùng cung kính gọi Lưu Kỳ là đại công tử. Không khỏi hỏi:
- Nhị ca cảm thấy thái độ làm người của đại công tử thế nào?
Trong mắt Tô Phi lóe lên tia kinh phục nói:
- Đại công tử không chỉ chiêu hiền đãi sĩ, hơn nữa không hề khinh thường thân phận đạo tặc của chúng ta, ngược lại đối với đại ca rất có lễ nghĩa, ngôn từ lại có chút coi trọng. Hơn nữa sáng tác khúc thơ " Thủy Điều Ca Đầu " chấn động lòng người, đáng tiếc chúng ta tới chậm, không chính tai nghe đại công tử diễn cảm đọc.
Nói xong, trên mặt trần ngập vẻ tiếc nuối.
Nghe nhị ca nói, trong lòng Ngô Hùng càng thêm ngạc nhiên, càng thêm hiếu kỳ đối với Lưu kỳ. Gần cả đêm bị nhị ca hấp dẫn. Bọn họ tùy thời trộm cướp nhưng trong lòng vô cùng ngạo nghễ, không dễ dàng khâm phục người khác. Ngô Hùng vội vàng hỏi:
- Nhi ca có nhớ rõ khúc ca của đại công tử sáng tác không?
- Chuyện tình cấp bách, ta vẻn vẹn chỉ nhớ rõ một câu. " Đãn nguyện nhân trường cữu, thiên lý cộng thiền quyên " .
Tô Phi nói.
- Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. . .
Ngô Hùng lẩm bẩm nói. Một lát sau mới bừng tỉnh lại. Trong lòng cảm thán:
- Chẳng trách nhị ca kính nể Lưu Kỳ như vậy, chỉ dựa vào thủ khúc này đã có thể vang danh thiên hạ.
Sau đó Tô Phi kể từng chuyện từng chuyện phát sinh trong thành Tương Dương với Ngô Hùng. Ngô Hùng không ngờ chỉ trong một đêm mà phát sinh nhiều chuyện như vậy, nghe liền cảm thấy trong lòng hưng phấn, không khỏi muốn sớm gặp vị đại công tử này.
Thế nhưng không vui vẻ được bao lâu, Ngô Hùng đã nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, dựa vào tư thái không coi ai ra gì của đám người phía sau, tới Tương Dương biết được tình cảnh của đại ca không gây loạn mới lạ. Hai năm nay được Cam Ninh dẫn dắt đám người bọn họ cơ bản chưa phải ăn trái đắng, lâu ngày trở nên tự đắc không coi ai ra gì, phải chỉnh đốn bọn họ, bằng không sau này nhất định chịu thiệt thòi lớn.
Sau khi bàn bạc với Tô Phi, hơn tám trăm ngời liền ngừng lại trên gò đất ngay trước mặt.
Ngô Hùng đứng trên gò đất nhìn hơn tám trăm huynh đệ nói:
- Các ngươi đều muốn biết tình cảnh của đại ca ở Tương Dương, ta cũng muốn biết, ta vừa nãy hỏi nhị ca cũng biết tình cảnh của đại ca.
Ngô Hùng dừng một chút, rồi nói:
- Ta cho đám người các ngươi biết, tinh cảnh của đại ca ở Tương Dương rất không ổn, thực sự rất không ổn. Bởi vì chúng ta là đạo tặc, ở bất cứ đâu cũng không ai để mắt tới chúng ta, đại ca thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Tương Dương.
Ngô Hùng nói tựa như châm ngòi nổ, nổ vang giữa hơn tám trăm người. Dựa nào lối suy nghĩ của bọn họ, đại ca là anh hùng, là đại hào kiệt, đi tới bất cứ đâu cũng không thể không được khoản đãi rượu thơm thịt ngọt, từ khi nào bị đối đãi như vậy?
- Chết tiệt, Lưu Biểu không phải kẻ thất lễ, thế nhưng lại đối đãi với đại ca như vậy, ta sẽ đi chém chết y.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ lập tức tới Tương Dương làm thịt Lưu Biểu.
- Bất kể khi nào đại ca còn ở Tương Dương, chúng ta trước hết sẽ đón đại ca ra.
- Chúng ta không đi Tương Dương, để đại ca trở về đi. Chúng ta muốn sống như trước đây, tự do tự tại thật tốt, không muốn làm gì cũng phải nhìn ánh mắt kẻ khác.
Vào lúc này, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
- Im miệng!
Tiếng gầm lớn khiến hơn tám trăm người kia nhất thời yên tĩnh trở lại, nhưng lửa giận trong mắt bọn họ vẫn chưa tắt.
Sắc mặt Ngô Hùng âm trầm nhìn phía dưới, nói:
- Các ngươi biết chúng ta trong mắt người khác là cái gì không? Không phải đại anh hùng, không phải đại hào kiệt, mà là đạo tặc. Đại ca vì cái gì phải đến Tương Dương, chính vì muốn chúng ta rũ bỏ khỏi thân phận đạo tặc, làm người đường đường chính chính, không phải trốn đông nấp tây như trước đây. Trong các ngươi có thể có một số người nói làm đạo tặc thì đã sao, nhưng các ngươi có nghĩ không, các ngươi làm đạo tặc, con cháu các ngươi biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đi theo các ngươi cùng nhau làm đạo tặc? Chẳng lẽ các ngươi muốn con cháu các ngươi làm người không nhà?
Ngô Hùng liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói tiếp:
- Thời loạn đã tới, tuy bây giờ còn chưa lan tới chúng ta, nhưng sớm muốn gì cũng ảnh hưởng tới chúng ta, dựa vào những người chúng ta làm sao có thể sống giữa thời loạn?
Tô Phi nhìn đám người phía dưới lặng lẽ không nói gì, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng kính trọng Ngô Hùng hơn vài phần. Trước kia y tông trọng Ngô Hùng là nhiều, không có kính trọng. Nhưng hôm nay y ngẫm lại lại toát mồ hôi lạnh. Nếu không cóNgô Hùng đám người kia đến Tương Dương không gây loạn mới lạ.
- Đại ca vì chúng ta ở Tương Dương nén giận chịu nhục. Nếu không phải cuối cùng có đại công tử nói giúp thay đại ca, không chừng đại ca đã bị đuổi ra khỏi Tương Dương. Nếu các ngươi thông cảm cho đại ca vậy hãy yên ắng một chút, nếu ai cảm thấy như vậy không tốt, các ngươi có thể rời đi, ta không ép, ta nghĩ đại ca cũng sẽ đồng ý.
Ngô Hùng nói xong nhìn về phía mọi người.
Ngô Hùng đợi một hồi thấy không ai nói gì, lại nói:
- Nếu không có ai, vậy đến Tương Dương hãy yên ắng một chút cho ta, nếu ai dám gây phiền toái đến đại ca, gây phiền toái đến đại công tử, Ngô Hùng ta là người đầu tiên không tán thành. Đến lúc đó cũng đừng trách ta không nói tình huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận