Tam Quốc Tranh Phong

Chương 382

- Đi.
Văn Sính quát lạnh một tiếng, không chút do dự, xoay người mang theo Phi Long Quân rời khỏi, hiện tại cũng chưa phải là thời cơ báo thù, tuy rằng Phi Long Quân lợi hại, nhưng cũng không thể liều chết như vậy.
Trong lúc đóng quân, Văn Sính liền đánh giá qua bốn phía, cách năm dặm về phía Tây có một chỗ đồi núi nhỏ, chỗ núi nhỏ đó cũng không cao lắm nhưng cũng hơn mười trượng, trơ trọi hoang tàn cái gì cũng không có. Tuy nhiên cách nó mười dặm có ngọn núi hiểm trở, hơn nữa trong núi rậm rạm vô cùng, Phi Long Quân dễ dàng đốn củi để phòng ngự.
Nếu cuộc chiến kéo dài, Văn Sính tất nhiên không chọn ngọn núi nhỏ này, nhưng hiện tại binh mã Giang Đông không có khả năng dừng lại quá lâu, mà mình lại không đủ để tách khỏi binh mã Giang Đông, nơi này là thích hợp nhất.
- Khởi bẩm tướng quân, có Phi Long Vệ chạy trốn, hành tung của đại quân khả năng bị bại lộ.
Một gã Giang Đông Thân Vệ Doanh đi nhanh đến bẩm báo với Chu Du.
- Mau! Truyền lệnh xuống, đại quân không cần che giấu hành tung, lập tức bao vây Phi Long Quân, một khi gặp Phi Long Quân, liền ngăn cản, nhất định không cho Văn Sính chạy trốn.
Chu Du cùng Hoàng Cái dẫn dắt binh mã đánh lén Phi Long Quân, cũng bất chấp không che dấu hành tung của đại quân, một khi để Văn Sính chaỵ trốn, muốn tìm cơ hội cũng cực kỳ khó khăn.
- Hi vọng có thể tới kịp.
Chu Du nhíu chặt hai hàng lông mày, âm thầm cầu nguyện.
Hai vạn Phi Long Quân nhưng hành động như một, động tác mau lẹ, dưới sự dẫn dắt của Văn Sính nhanh chóng hướng về ngọn núi nhỏ cách đó vài dặm.
- Tướng quân, phía trước có một đội binh mã Giang Đông đi về phía bên này.
Một gã Phi Long Vệ cưỡi ngựa đi tới trước mặt Văn Sính, không kịp xuống ngựa, ở trên ngựa chắp tay nói.
- Đến nhanh quá.
Văn Sính rùng mình, vội hỏi:
- Có bao nhiêu người.
- Có gần ngàn người, trước mắt từ hướng Tây Nam hướng về phía tây của đại quân rồi.
- Ta biết rồi, lập tức phái người đi trước tìm hiểu binh mã Giang Đông khác, xem bọn họ có cách đại quân xa không.
Hơn vạn binh mã Giang Đông này rõ ràng là từ đại quân Giang Đông tới, muốn đánh lén đại quân từ phía tây, cũng may đại quân tỉnh ngộ đúng lúc, nếu không thật đúng là bị đại quân Giang Đông bao vây.
Không bao lâu sau vài tên Phi Long Vệ cưỡi ngựa trở về, đi đến trước mặt Văn Sính.
- Phía đông có mười ngàn binh mã Giang Đông, cách đại quân còn mười dặm.
- Phía nam có hai vạn đại quân, cách đại quân 6 dặm.
- Phía bắc có mười ngàn binh mã Giang Đông, cách đại quân 7 dặm.
- Thủ đoạn hay lắm.
Tuy rằng đã bị vây quanh nhưng Văn Sính vẫn không kìm nổi thầm khen một tiếng. Nếu đại quân Giang Đông thật sự vây kín thì cho dù Phi Long Quân có lợi hại cũng bị thương gân động cốt, đặc biệt là hai vạn đại quân phía nam, nếu thật sự đánh lén thành công, cũng đủ để uy hiếp Phi Long Quân.
- Xem ra chỉ có thể mạo hiểm một chuyến.
Ngẫm nghĩ một chút, Văn Sính liền nghĩ đến một chủ ý có thể làm cho đại quân thoát thân.
- Ngươi lập tức dẫn dắt đại quân rút lui đến ngọn núi nhỏ phía tây, trên đường đi ngựa bỏ chuông, người im lặng, không được châm đuốc.
Văn Sính quay đầu nhìn về phía tiểu tướng nói.
- Vâng.
- Ngươi mang năm ngàn binh mã đi theo ta.
Văn Sính nhìn về một gã tiểu tướng khác nói.
- Vâng.
Không bao lâu sau hai vạn đại quân Phi Long Quân liền chia làm hai tốp, tốp đầu có mười lăm ngàn binh mã tắt đuốc, nhìn qua một mảnh đen nghìn nghịt, nếu cách xa mọt chút không nhìn kĩ thật đúng là không phát hiện được.
Mà đội năm ngàn binh mã khác giơ cây đuốc chiếc sáng bốn phía.
- Đi.
Văn Sính nghe mơ hồ cách đó không xa truyền đến dày đặc tiếng bước chân và khôi giáp va chạm lẫn nhau, không dám chậm trễ, vội mang theo Phi Long Quân đi về hướng phía nam.
- Phi Long Quân ở đó, mau đuổi theo mau.
Chu Thái đang hướng tới nơi dừng chân của Phi Long Vệ, nhìn thấy xa xa cây đuốc lóe lên, lúc này hét lớn một tiếng bước nhanh.
- Tướng quân, Đại đô đốc đã nói không phân biệt tấn công hay không, một khi nhìn thấy Phi Long Quân đều phải liều chết ngăn Phi Long Quân lại.
Một gã tiểu tướng bên cạnh Chu Thái vẻ mặt hưng phấn nói, trước đây cũng không ít lần bị thua thiệt dưới tay Phi Long Quân. Lúc này đây, cơ họi khó, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
- Còn cần ngươi nói, bắt được Văn Sính là một công lớn, các người tinh mắt một chút, nếu ai thả Văn Sính chạy thì ta lột da hắn.
Mặc dù là hùng hùng hổ hổ nhưng trên mặt Chu Thái vẫn vẻ mặt tươi cười, lúc này y đụng tới Phi Long Quân, công đầu có thể là của y.
Vừa rồi trong đại trướng, y e ngại tranh công cùng người khác nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy, ai đụng phải Phi Long Quân trước thì người đó công đầu. Chỉ cần cuốn lấy Phi Long Quân, đợi cho đại quân đến, Văn Sính chỉ có nước chịu trói.
- Mau! Mau! Ai đuổi theo Phi Long Quân sau khi trở về quan thăng ba cấp.
Chu Thái một mặt phóng về hướng Phi Long Quân, một mặt thúc giục sĩ tốt phía sau.
Sĩ tốt Giang Đông phía sau nghe được lời của Chu Thái nói, một đám cật lực đuổi theo Phi Long Quân.
- Tướng quân, đại quân Giang Đông ở phía tây đã đuổi tới.
Một gã Phi Long Vệ sĩ tốt chạy đến trước mặt Văn Sính nói.
- Hay lắm, đừng mất dấu bọn họ, tiếp tục giám thị.
Văn Sính lộ vẻ vui mừng, nhìn Phi Long Vệ sĩ tốt phân phó nói.
- Vâng.
- Mau, chạy về phía nam.
Văn Sính nói xong mang theo Phi Long Quân chạy về phía nam.
- Tướng quân, binh mã Giang Đông ở phía nam phát hiện chúng ta và đuổi theo, đang tới hướng bên này rồi.
- Được, làm động tĩnh lớn một chút, hấp dẫn binh mã phía nam lại đây.
Văn Sính quay đầu nói với Phi Long Quân.
- Giết.
Năm ngàn Phi Long Quân đồng thời rống lên, trong đêm tối nên thanh âm truyền đi cực xa
- Đại đô đốc, đó là Phi Long Quân, chẳng lẽ Văn Sính muốn tử chiến cùng đại quân Giang Đông ta.
Đang nghe thấy tiếng kêu giết của Phi Long Quân, Hoàng Cái đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.
- Không biết là Văn Sính có chủ ý gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản biết là trốn không thoát nên ở lại cùng đại quân ta tử chiến? Nhưng cho dù là Phi Long Quân lợi hại cỡ nào cũng không có khả năng trong tình huống bị bao vây mà có thể thắng, điểm này Văn Sính chắc chắn hiểu rõ.
Chu Du cũng ngẩng đầu vẻ mặt không hiểu nói.
- Làm sao bây giờ?
- Giết, mặc kệ thế nào cũng không thể để Phi Long Quân chạy.
Chu Du hung ác nói.
Nói xong Chu Du, Hoàng Cái liền thúc giục đại quân phóng về hướng có tiếng kêu giết phát ra, cùng lúc đó phương bắc Thái Sử Từ và phía đông Hàn Đương cũng nghe được tiếng kêu giết, thúc giục đại quân chạy tới.
- Tướng quân, đại quân Giang Đông cách đại quân ta chưa đến năm dặm.
- Tăng thêm tốc độ.
Văn Sính đột nhiên cao giọng quát, tốc độ Phi Long Quân đột nhiên tăng, không bao lâu sau đã bỏ xa sĩ tốt Giang Đông phía sau.
- Tướng quân, ngươi xem Phi Long Quân càng ngày càng xa rồi.
Tiểu tướng bên người Chu Thái gấp giọng nói.
Chu Thái sắc mặt âm trầm, hiển nhiên cũng nhìn thấy Phi Long Quân đi xa:
Bạn cần đăng nhập để bình luận