Tam Quốc Tranh Phong

Chương 206

Lưu Kỳ nhìn sang phía Cam Ninh.
- Đa tạ Đại Công đã bận tâm.
Tống Trung bước ra, cảm kích nói, thì ra lúc Hắc Y Nhân đến tập kích, Cẩm Phàm Tặc đã đưa ông ta xuống ngựa và vây kín bảo vệ đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.
- Tống Sứ Giả bình an vô sự thì thật là tốt!
Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Dạ bẩm Chủ Công, Thái Vân bên ngoài cầu kiến!
Một tên Phi Hổ Vệ chạy vào bẩm báo.
- Thái Vân? Là hắn sao!
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên, ban đầu tên Thái Vân này bị khai trừ khỏi Phi Hổ Quân, không ngờ hắn bị phạt làm lính gác ở bến sông, nhưng đã có Thái Vân ở đây thì nhiều tên Hắc Y Nhân trà trộn vào được bến sông cũng không gì là lạ cả.
- Đưa hắn vào!
Lưu Kỳ nhếch miệng.
- Vâng.
Không bao lâu Phi Hổ Vệ đã đưa Thái Vân vào.
Thái Vân thấy Lưu Kỳ liền cúi đầu hành lễ:
- Mạt tướng đến cứu chậm trễ, xin Đại Công thứ tội.
Hắn vốn dĩ muốn đến xem trò hề của Lưu Kỳ, không ngờ Lưu Kỳ thoát chết, tuy là người trà trộn vào bến sông do hắn sắp xếp, nhưng Lưu Kỳ không có chứng cứ, nên dưới trăm mắt dõi nhìn Lưu Kỳ không dám bắt lấy hắn.
- Người đã biết tội, vậy tốt lắm, người đâu, bắt lấy hắn.
Lưu Kỳ nói với Vương Nghị.
- Vâng! Bắt hắn!
Vương Nghị sau hồi ngơ ngác liền lập tức truyền lệnh xuống.
- Mạt tướng có tội gì, chẳng lẽ Đại Công muốn lấy việc công để trả thù riêng.
Thái Vân lùi lại và la lớn.
- Hừm, Thái Vân, Ngươi phụ tránh trấn giữ bến sông mà nhiều thích khách trà trộn vào như vậy, đại doanh của người cách đây chẳng được vài dặm, thúc ngựa liền tới, ngươi lại kéo dài cả nửa canh giờ mới tới, kỷ luật lỏng lẻo, làm nhỡ quân cơ, đủ để trị ngươi tội chết rồi.
Lưu Kỳ nói xong liền ra lệnh:
- Bắt lấy!
Hai tên lính Phi Hổ Vệ liền ra tay bắt lấy Thái Vân rồi áp giải xuống dưới.
- Lưu Kỳ, ngươi có tư cách gì mà bắt ta, giờ ngươi không quản được ta.
Thái Vân vùng vẫy nói.
- Không những bắt ngươi, ta còn phải giết ngươi.
Lưu Kỳ quát.
- Ha ha, Lưu Kỳ, giờ ngươi chẳng qua chỉ là tên tướng quân Chinh Nam thôi, ta thuộc Tương Dương, có bị trách phát cũng phải Trấn Nam tướng quân đích thân xử lý, ngươi đừng quên giờ ngươi vẫn chưa phải là chủ của Kinh Châu.
Thái Vân nói với nét mặt khinh bỉ.
Lưu Kỳ không nói gì mà chỉ ra hiệu với Mã Trung, Mã Trung liền rút kiếm ra định chém Thái Vân.
Nhìn thấy Mã Trung cầm kiếm tiến lên trước, ánh mắt Thái Vân thoáng chút hoảng loạn, có điều ngay lập tức che giấu cảm xúc cố gượng vẻ trấn tĩnh nói:
- Lưu Kỳ, ngươi đừng có lầm lẫn, gia tộc Thái thị của ta là gia tộc lớn nhất tại Kinh Châu, đắc tội với chúng ta đối với ngươi cũng không có lợi ích gì.
- Hừ, Thái thị ta sớm đã đắc tội rồi, làm gì còn có thể cứu vãn được nữa.
Trong lòng Lưu Kỳ không đồng tình với lời nói của Thái Vân, lần trước xuất chinh Lưu Kỳ đã giết chết phụ thân của Thái Vân, bây giờ vừa may có thể diệt trừ Thái Vân. Thái Mạo muốn hành thích hắn để làm quan viên trong thành Tương Dương kinh sợ, còn hắn muốn giết Thái Vân để làm những kẻ chống đối hắn khiếp sợ.
- Ngươi đừng tiến tới, nếu như không có gia tộc Thái Thị của ta thì Gia tộc Lưu thị của ngươi làm sao có chỗ đứng vững chắc ở Kinh Châu này, bây giờ lại muốn ra tay đối với gia tộc Thái thị của ta, các ngươi không sợ người trong thiên hạ cười chê sao?
Thái Vân lùi lại một bước hoảng loạn nói.
- Giết!
Lưu Kỳ không thèm để ý đến lời nói của Thái Vân, mệnh lệnh cho Mã Trung tiến lên giết chết gã.
- Khởi bẩm chủ công, thống soái Vương Uy lão tướng quân của Phi Hổ Quân đang đến chi viện.
Đúng vào lúc này Ngụy Diên cưỡi khoái mã chạy tới bẩm báo.
Nghe nói Vương Uy sắp tới, sắc mặt của Thái Vân chưa kịp vui mừng thì thấy Mã Trung tay cầm trường kiếm dũng mãnh xông lên mấy bước, động tác nhanh lẹ muốn giết chết Thái Vân ngay tại chỗ, Thái Vân cho tới lúc chết cũng không tin rằng Lưu Kỳ dám giết chết gã.
- Chủ công.
Mã Trung xách đầu của Thái Vân tới nói.
- Ném xuống sông cho cá ăn.
Lưu Kỳ chán ghét nói.
- Vâng
Mã Trung ngay lập tức lệnh cho người đem đầu và thi thể của Thái Vân ném xuống sống.
Tống Trung ở bên cạnh nhìn thấy Lưu Kỳ tàn nhẫn quả đoán như vậy, thở dài không nói gì, xem ra thì trước mắt ông và gia tộc Thái thị đã không thể hòa hợp được nữa rồi.
- Vương tướng quân đến rồi.
Mã Trung đứng bên cạnh Lưu Kỳ nhỏ giọng nói.
Lưu Kỳ ngẩng đầu lên chỉ thấy Vương Uy thân mang áo giáp dẫn theo vài người đang tiến tới gần, cách đó không xa là gần ngàn lính Phi Hổ Quân đang đóng quân ở đó cảnh giới nghiêm ngặt.
Đại công.
Vương Uy quan sát Lưu Kỳ từ trên xuống dưới, thấy Lưu Kỳ không sao, Vương Uy mới chắp tay nói.
- Vương lão tướng quân khách khí rồi.
Lưu Kỳ chắp tay cười nói, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, Vương Uy nếu như đã tới để cứu viện cho hắn, hắn đã cảm thấy vui mừng lắm rồi.
- Ha ha, nghe nói đại công gặp thích khác, mạc tướng phụng mệnh của chủ công đến để cứu viện, không ngờ lại tới trễ rồi.
Vương Uy nhìn thấy trên mặt đất quanh đó còn lưu lại vết máu, đương nhiên biết là mấy người Lưu Kỳ đã ngăn cản được thích khách, trong lòng có vài phần khâm phục Lưu Kỳ hơn, theo ông thấy bên cạnh Lưu Kỳ mặc dù binh lính tinh nhuệ nhưng thích khách đương nhiên sẽ không trực tiếp đến giết hắn, Lưu Kỳ có thể chống lại được thích khách thì cũng không tầm thường rồi, không ngờ mấy người Lưu Kỳ lại có thể đánh lui được thích khách.
- Vương lão tướng quân chê cười rồi, tướng quân có thể đến đã là vô cùng vinh hạnh cho Lưu Kỳ rồi.
Lưu Kỳ khoát tay nói.
- Trước khi đi chủ công có dặn dò qua, hôm nay phải hộ tống Lưu Kỳ hồi phủ, ngày mai chủ công thiết yến trong phủ để đón đại công từ xa tới.
Vương uy nói.
- Được.
Lưu Kỳ gật nhẹ đầu, mấy ngày nay đi đường đúng là có chút mệt mỏi.
Sau đó dưới sự hộ tống Vương Uy, mấy người Lưu Kỳ yên tâm trở về Tương Dương, ở ngoài cửa thành Vương Uy quay đầu lại nói:
- Đại công, đã đến Tương Dương rồi, mạc tướng xin cáo từ, còn với Nghị Nhi thì đợi ngày mai sau khi Đại công gặp mặt chủ công mới an bài sau.
- Vương tướng quân đi thong thả.
Quay lại được thành Tương Dương Lưu Kỳ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù quay về Tương Dương còn phải giao tranh với mấy người Thái Mạo, nhưng dù sao Tương Dương cũng là nhà của hắn, lưu lạc ở ngoài mấy tháng nay khiến hắn cảm thấy mệt mỏi. Tương Dương mặc dù quân địch bốn phía nhưng cũng là nhà của hắn.
Vương Uy chắp tay sau đó dẫn Phi Hổ Quân rời đi, Lưu Kỳ nhìn thành Tương Dương thở nhẹ ra nói:
- Hồi phủ.
Nói xong dẫn theo mấy người Cam Ninh hướng về phía phủ đệ đi tới, không bao lâu sau đã tới phía trước phủ đệ.
Chương Bá đã sớm chờ sẵn ngoài cửa phủ đệ, nhìn thấy Lưu Kỳ trở về bèn tiến lên trước hai bước, khuôn mặt tươi cười nhìn Lưu Kỳ.
- Chương Bá.
Lưu Kỳ nhảy xuống khỏi lưng ngựa tiến về phía trước nói.
- Ha ha, đại công về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Chương Bá nhìn Lưu Kỳ rồi nói:
- Đại công mau chóng vào phủ đi, trong phủ đã chuẩn bị sẵn thức ăn chờ đại công rồi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận