Tam Quốc Tranh Phong

Chương 151

- Nếu như vậy chúng ta được cứu rồi.
Sắc mặt Trình Phổ vui vẻ nói:
- Hiện tại quan trọng nhất chính là binh mã Sài Tang vẫn chưa biết chúng ta bị nhốt ở đây, việc cấp bách vẫn là sai người truyền tin tức của chúng ta về Sài Tang, như vậy viện binh mới có thể tới tương trợ, huống hồ nếu như bọn họ không biết tình trạng nơi này tùy ý tới đây e là sẽ rơi vào tình cảnh của ta và ngươi.
- Đúng vậy.
Lăng Thao cũng gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, đặc biệt nghĩ đến nhi tử của y - Lăng Thống rất có thể ở trong viện quân, Lăng Thao lại vội vàng nói:
- Văn Sính này cực kỳ am hiểm đánh bất ngờ nếu như không truyền tin Phi Long Quân đến đây, e là Sài Tang rất có thể bị đánh hạ, như vậy tòa thành trì duy nhất phía đông Trường Giang của Giang Đông ta cũng sẽ mất đi, đến lúc đó Giang Đông sẽ không còn khả năng đánh vào Kinh Châu.
Sắc mặt Trình Phổ có chút ngưng trọng, Phi Long Quân hành tung rất ít bại lộ. Mấy năm nay binh mã Giang Đông và Trương Tú ở Nam Dương thường xuyên giao chiến với Phi Long Quân cũng khó nắm chắc hành tung của Phi Long Quân, nếu như trước kia y cũng không lo lắng Phi Long Quân công chiếm Sài Tang. Nhưng hiện tại Lưu Kỳ ở đây, người này tuy có thể từ Giang Đông binh yên trở về Kinh Châu nhưng trong lòng e là đã sớm hận thấu Giang Đông, người này nếu mở miệng cho dù là Phi Long Quân cũng không có cớ gì cự tuyệt, nghĩ đến đây Trình Phổ trầm mặt nói:
- Hiện tại, việc quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp truyền tin về, thế nhưng tất cả chúng ta bị vây ở nơi này, muốn truyền tin về e là không đơn giản.
Lăng Thao bất đắc dĩ nhìn sĩ tốt xung quanh nói:
- Các ngươi có biện pháp gì không?
Hai người Lăng Thao nói chuyện cũng không kiêng dè, bởi vậy sĩ tốt xung quanh đều nghe thấy. Sĩ tốt xung quanh vào lúc này cũng không có biện pháp, hễ bị Lăng Thao nhìn đến sĩ tốt đều lắc đầu, Lăng Thao cười khổ một tiếng dự tính từ bỏ chợt nghe một gã sĩ tốt nói:
- Tướng Quân dừng lửa có thể truyền tin.
Lăng Thao nghe thấy rốt cuộc có người nghĩ ra biện pháp, sắc mặt vui vẻ nhưng ngay sau đó lắc đầu nói:
- Nếu dùng lửa đốt rừng, chẳng phải chúng ta sẽ bị nướng chín sao?
Gã sĩ tốt kia sắc mặt ngượng ngùng cúi đầu, ngay sau đó Trình Phổ lại nói:
- Có lẽ phải dùng lửa.
Nói xong ngẩng đầu đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Lăng Thao, nói:
- Lăng Tướng Quân, nơi này các Sài Tang xa lắm không?
Lăng Thao ngẫm nghĩ nói:
- E là cách xa hơn bốn mươi dặm, cho dù đốt lửa ở nơi này sĩ tốt Sài Tang cũng không nhìn ra.
Trình Phổ lắc đầu không trả lời, mà tiếp tục hỏi:
- Lăng Tướng Quân, sĩ tốt khi trước chúng ta phái đi Sài Tang lúc này đã tới Sài Tang chưa?
Lăng Thao gật đầu nói:
- E là đã sớm tới rồi, từ huyện Dương Tân đến Sài Tang chỉ mất ba canh giờ, mà gã sĩ tốt kia đã đi gần năm canh giờ rồi.
Nói xong ánh mắt Lăng Thao lóe sáng, trong ánh mắt tràn đầy ý dò xét nhìn về phía Trình Phổ.
Trình Phổ gật gật đầu nói:
- Sĩ tốt mất ba canh giờ tới Sài Tang, cho dù bi mã Sài Tang chuẩn bị một canh giờ lúc này từ Sài Tang xuất phát cũng được một canh giờ rồi, đại quân một canh giờ hành tẩu hơn hai mươi dặm hẳn là không vấn đê,f mà nơi này rừng rậm lớn như thế cho dù châm lửa có thể đốt quá một canh giờ, khi đó viện binh thừa thời gian tới rồi.
Lăng Thao hiểu được ý của Trình Phổ, gật đầu nói:
- Chúng ta tập hợp bên cạnh rừng rậm, khi nào phát hiện viện binh tới lập tức xông ra chém giết, nhân lúc Phi Long Vệ bị viện quân thu hút hẳn là có thể vượt qua vòng vây.
Hai người bàn bạc thỏa đáng lập tức sai người đi thi hành, không đến nửa canh giờ giữa rừng rậm liền nổi lên lửa lớn, lửa lớn nhanh chóng làn tràn xung quanh, Trình Phổ thoáng nhìn qua ngọn lửa đỏ rực nói:
- Đi.
Nói xong mang theo sĩ tốt tiến về phía bìa rừng.
Lửa lớn nhanh chóng thiêu đốt không lâu sau đã lan tràn tới mặt rừng khác, Văn Sính nhìn lửa lớn chay mày một hồi mới thở dài nói:
- Mệnh lệnh đại quân rút khỏi nơi đây, Phi Long Quân lập tức quay lại.
Nhìn lửa lớn, Văn Sính đã nắm rõ kế sách của đám người Trình Phổ, lưu lại cũng không có ý nghĩa gì. Đợi tới khi lửa lớn chặt đứt liên hệ giữa bọn họ và hai nghìn Phi Long Quân phía sau, bọn họ rất dễ bị binh mã Giang Đông tập kích, chi bằng lúc này rút về phòng ngừa chuyện bất chắc.
Văn Sính vừa nói xong liền có vài tên thân binh cưỡi khoái mã rời đi truyền lệnh, không đến nửa canh giờ hai vạn Phi Long Quân đã toàn bộ tập kết. Nhìn lửa lớn thiêu đốt, Văn Sinh lắc đầu nói:
- Đáng tiếc.
Nói xong thống lĩnh đại quân tiến về phía huyện Dương Tân. Lân này tuy không giết chết toàn bộ binh mã Giang Đông, nhưng binh mã Giang Đông còn sót lại vẻn vẹn năm trăm người, bài giáo huấn này vậy là đủ rồi.
Nghĩ đến Lưu Kỳ ở huyện Dương Tân, Văn Sính cũng có chút khó xử đối với việc tranh chấp Vương Vị. Trong khi tranh chấp, người ta không có gì không đếm xỉa đến, đặc biệt Đại Tướng tay cầm binh quyền thanh danh đỉnh đỉnh như y, trước kia luôn bị song phương thay nhau lôi kém. Y từ khi thấy Vương Nghị liền biết lựa chọn của Vương Uy, Vương Uy để Vương Nghị đến bên cạnh Lưu Kỳ mơ hồ muốn biểu đạt ý ủng hộ Lưu Kỳ, y tuy có chút giật mình nhưng cũng biết Vương Uy sẽ không tùy ý làm việc, y hy vọng gặp Lưu Kỳ xem Lưu Kỳ rôt cuộc là hạng người thế nào có thể lôi kéo Vương Uy, nhưng lại có chút lo lắng sau khi gặp Lưu Kỳ không biết nên ứng đối thế nào đối với việc Lưu Kỳ lôi kéo.
Nghĩ vậy Văn Sính cười khổ một tiếng, y cho dù trên chiến trường chiến đấu khổ cực cũng không hy vọng dính vào chuyện rối rắm này, chỉ có điều Vương Nghị đã truyền đạt ý tứ của Lưu Kỳ, đó chính là muốn thương nghị với y về việc Thái Thú Giang Hạ - Hoàng Tổ, lúc này y không thể không đi, lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ trong đầu, y chỉ có thể đi bước nào xem bước đấy mà thôi.
Đám người Trình Phổ bên trong rừng rậm cũng không biết Phi Long Quân đã bỏ đi, thời điểm bọn họ tới bìa rừng bên ngoài không còn một bóng người, tuy vậy bọn họ cũng không dám vọng động, Phi Long Vệ không chừng vẫn ẩn nấp ở một góc chờ bọn họ xuất hiện, bởi vậy Trình Phổ mệnh lệnh sĩ tốt không được phép tùy ý qua lại.
Tại nơi cách rừng rậm khoảng mười dặm, đại quân Giang Đông đang chậm rãi mà đi, người dẫn đầu chính là Thủ Tướng Cửu Giang - Chu Thái, phía sau chính là năm nghìn kỵ binh đi theo Trình Phổ khi trước, còn phía sau năm nghìn kỵ binh này là một vạn đại quân, nhân được thư tín của đám người Lăng Thao, Chu Thái lập tức triệu tập binh mã mang theo khí giới công thành ngày đêm xuất phát, tổng cộng không đến nửa canh giờ đại quân liền tập kết xong, sau đó dưới sự chỉ huy của Chu Thái bắt đầu lên đường.
- Ủa?
Chu Thái đang đi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, lúc này là đêm khuya thoạt nhìn liền biết trên bầu trời phía xa xa là một mảnh đại hỏa thiêu đốt đỏ rực.
Chu Thái đang nghi hoặc liền thấy một gã tướng lãnh tuổi khoảng hai mươi cưỡi khoái mã đi tới nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận