Tam Quốc Tranh Phong

Chương 398

- Đó là Thái Sử Từ, tất cả cung tiễn bắn hắn cho ta.
- Vâng!
Các cung tiễn thủ trên chiến hạm xác nhận, đưa cung tiễn trong tay nhắm ngay vào Thái Sử Từ, không chút do dự bắn tên.
CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!! CHÍU...U...U!!
Dày đặc mũi tên bắn ra khiến cho Thái Sử Từ phản ứng không kịp. Thái Sử Từ kinh sợ vội nhảy ra khỏi ngựa quăng cung tên trong tay, rút ra lấy lại trường kiếm trên ngựa đánh rơi mũi tên tới trước người.
Một vòng mưa tên lại tiếp đến, mấy trăm mũi tên đông thời bắn về phía Thái Sử Từ, tuy Thái Sử Từ kịp phản ứng đánh rơi mũi tên nhưng ngựa dưới người hắn không may mắn thoát được, lúc này có mấy mũi tên lông vũ bắn trúng ngựa.
Ngựa bị đau chạy như điên khiến Thái Sử Từ trên ngựa chật vật không chịu nổi, tuy nhiên ngựa chạy đi không bao lâu cũng dần dần chậm lại.
- Không tốt.
Thái Sử Từ rùng mình, tay phải cầm trường kiếm, tay trái buông bỏ dây cương, vỗ lưng ngựa cả người nhảy lên.
"CHÍU...U...U!!"
Ngay lúc Thái Sử Từ nhảy dựng lên thì có một mũi tên giống như bay đến nhanh như điện xạ, nháy mắt đã đến trước người Thái Sử Từ.
- Rống.
Trên không Thái Sử Từ đột nhiên quay đầu nhìn về phía mũi tên đang bay nhanh, nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt lạnh lẽo, thân thể trên không trung bị kiềm hãm nên hắn cố gắng tránh mũi tên khỏi trái tim đầu và những chỗ hiểm trên.
- Phốc, xì!
Mũi tên lông vũ xuyên qua khôi giáp đâm vào trong cơ thể Thái Sử Từ, khiến máu bị vẩy ra, bị đau làm cho Thái Sử Từ bị ngã xuống đất, sau đó không đứng vững ngã nhào trên đất.
Cung tên trong tay Cam Ninh rung mạnh, tuy nhiên Cam Ninh lại không bắn tiếp, Thái Sử Từ đã né qua những chỗ hiểm trên cơ thể, Cam Ninh hiểu rất rõ. Tuy nhiên chỉ cần Thái Sử Từ bị thương thì mấy vạn binh mã Giang Đông giống như rắn mất đầu.
- Bắn tên.
Cam Ninh quay đầu nhìn về phía cung tiễn thủ quát, lúc này liền có mấy trăm mũi tên lông vũ được bắn ra.
- Tướng quân.
- Tướng quân.
... ... ... ... ...
Tháy Thái Sử Từ bị thương, mấy đạo tiếng kinh hô trong đại quân truyền đến, mấy tên tiểu tướng cưỡi ngựa chạy như bay dến nâng Thái Sử Từ dậy, bảo vệ vây xung quanh Thái Sử Từ.
- Không cần để ý tới ta, các ngươi mau đi đi, kiên trì một chút nữa là có thể thoát thân, phía trước chính là hồ Bà Dương ở đó mới có thể thoát thân.
Thái Sử Từ đẩy mọi người ra quát.
- Tướng quân.
Nghe thấy THái Sử Từ nói như vậy mọi người kinh hãi.
- Đừng nói nhảm, đi mau!
Thấy mọi người như thế vẻ mặt Thái Sử Từ lộ ra vẻ tức giận.
- Nếu không có tướng quân đại quân sớm đã tan làm sao có thể kiên trì đến lúc này.
Vài tên tiểu tướng nói xong chợt nghe tiếng giết của Phi Long Quân phía sau ngày càng lớn, hiển nhiên là bởi vì Thái Sử Từ bị thương, tốc độ đại quân chậm lại nên bị Phi Long Quân đuổi kịp, thấy vậy mấy người nâng Thái Sử Từ lên ngựa.
- Khốn kiếp, bộ dạng này của ta sao có thể đi được nữa, đại quân mang theo ta sớm muộn cũng bị Phi Long Quân đuổi kịp, đến lúc đó chúng ta đừng hòng chạy thoạt.
Lửa giận trong mắt Thái Sử Từ ngày càng tăng lên, chỉ vào mọi người quát lớn.
Nhưng đáp lại Thái Sử Từ chỉ là im lặng, mấy tên tiểu tướng không ai nói gì liền nâng Thái Sử Từ lên ngựa kéo ngựa đi. Thái Sử Từ thấy vậy lại càng cảm động và lo lắng, tuy hắn đã tránh được chỗ hiểm nhưng đích thực bản thân đã bị trọng thương, chưa nói đến ở trên lưng ngựa sẽ khiến vết thương của hắn chuyển biến xấu, cộng thêm đại quân đi cũng không nhanh, nhất thời nửa khắc sẽ bị Phi Long Quân đuổi kịp, đến lúc đó cũng đừng nghĩ trốn.
Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều, ngay cả mấy tên tiểu tướng xung quanh Thái Sử Từ trên người cũng bị trúng tên bị thương. Thấy vậy Thái Sử Từ không dám chậm trễ, ôm dây cương thúc ngựa, ngựa Thái Sử Từ lập tức chạy đi.
- Tướng quân.
Mấy tên tiểu tướng lại kêu lên.
- Mau chóng chạy di đừng dừng lại. Trở về nói với chủ công, nói ta đã không phụ lòng giao phó của người.
Thái Sử Từ cố nén đau đớn trên người , quay đầu nói với mọi người.
- Giá, giá,giá.
Mấy tên tiểu tướng đều thúc ngựa muốn đuổi kịp THái Sử Từ, tuy mọi người không nhìn kỹ nhưng cũng biết Thái Sử Từ bị thương ở phần eo, xóc nảy nhiều chỉ làm miệng vết thương càng lúc càng lớn, Thái Sử Từ làm như thế khác nào tự tìm đường chết.
- Đi mau.
Thái Sử Từ nói xong đột nhiên kéo dây cương đi về dòng sông, sau khi tới bờ sông, Thái Sử Từ chợt vỗ lưng ngựa nhảy xuống sông, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Tướng quân.
Mấy tên tiểu tướng đuổi theo đau buồn kêu lên, một đám khuôn mặt đau đớn gào thét.
- Đi.
Một gã tỉnh táo quyết định thật nhanh hét to thức tỉnh mọi người, thúc ngựa chạy đi, việc Thái Sử Từ đã định nhưng lời nhắn nhủ của Thái Sử Từ mọi người không dám quên.
- Thái Sử Từ này ngược lại cũng là một nhân vật, đáng tiếc không phải tướng của Kinh Châu ta.
Cam Ninh trên chiến hạm chứng kiến biểu hiện của Thái Sử Từ cũng cảm thấy xúc động.
- Bắn tên.
Mặc dù có chút kính nể Thái Sử Từ nhưng Cam Ninh cũng lơ là việc đuổi giết binh mã Giang Đông, không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu sự nghiệp được, Kinh Châu và Giang Đông là sinh tử đại địch.
Thời gian càng lâu thì càng có nhiều đại quân Giang Đông ở phía sau bị Phi Long Quân đánh thương hoặc bị chém giết ngày càng nhiều, ba vạn binh mã Giang Đông lúc này chỉ vẻn vẹn còn có tám ngàn người, tám ngàn người này chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tám ngàn người này chạy như điên suốt hai canh giờ là binh lính tinh nhuệ nhất trong ba vạn đại quân.
Tuy rằng ba vạn đại quân đã tổn thất hơn nửa nhưng tám ngàn binh mã còn lại một đám vẻ mặt luôn kiên định, bước chân chưa từng chậm lại, khiến Văn Sính truy kích phía sau cũng cảm thấy xúc động.
Suốt hai canh giờ, hai vạn Phi Long Quân mỗi một lần đuổi kịp binh mã Giang Đông tuy rằng có thể làm binh mã bị thương nhưng binh mã Giang Đông luôn có thể đúng vào lúc Phi Long Quân sắp sửa vây kín có thể đột phá vòng vay chạy trốn, mà chiến hạm trên mặt sông lúc này cũng đã hết mũi tên nên chỉ có thể nhìn binh mã Giang Đông chạy như điên.
- Nếu có thể bắt được tám ngàn người này, nói không chừng dưới tay chủ công sẽ tăng thêm một chi tinh nhuệ.
Hai mắt Cam Ninh sáng lên khi nhìn tám ngàn binh mã này, hiện tại tám ngàn người này có thể sẽ kém Phi Long Quân và Phi Hổ Quân, nhưng đợi thêm một thời gian nữa những ngày này cũng không yếu hơn Phi Long Quân.
- Đáng tiếc những ngày này cho dù có bắt được cũng sẽ không chân chính dốc sức cho chủ công.
Cam Ninh cực kỳ hiểu rõ, những người này sở dĩ biến thành như vậy nguyên nhân hoàn toàn là do họ, hơn nữa thống lĩnh Thái Sử Từ nhảy xuống sông đến nay chưa biết sống chết, những người này tuyệt đối sẽ không giúp sức cho Kinh Châu.
- Giết.
Phi Long Quân lại đuổi kịp binh mã Giang Đông lại một hồi chém giết, tám ngàn binh mã Giang Đông chỉ còn lại có bảy ngàn, binh mã Giang Đông nghe được đồng bọn bị giết ở phía sau vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc nào, một đám không muốn sống chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận