Tam Quốc Tranh Phong

Chương 493

Triệu Vân cười ha hả, hắn đã sớm đoán mục tiêu của Lưu Kỳ không chỉ là Hán Trung, Lưu Chương làm như vậy tuy cho bọn hắn thêm chút phiền phức, nhưng cũng cho Kinh Châu một cái cớ.
- Thì ra là vậy.
Lúc nãy Ngô Ý nghĩ mãi cũng không ra, nhưng khi nghe Triệu Vân nói thế mới hiểu được tiền căn hậu quả, thì ra căn nguyên của tất cả cư nhiên từ Lưu Chương, gã dù không ở thành đô, nhưng cũng có thể đoán ra mưu sĩ của Tào Tháo nhất định cho Lưu Chương lợi ích rất lớn mới có thể khiến Lưu Chương từ bỏ hợp tác với Kinh Châu. Nghĩ đến đây Ngô Ý không khỏi âm thầm lắc đầu, Lưu Chương này có thể bội bạc đột nhiên muốn động thủ với Kinh Châu, vậy Tào Tháo kia chẳng lẽ không thể bội bạc xé bỏ hiệp nghị hay sao?
- Mấy ngày này còn cần Ngô tướng quân lưu lại đây. Đương nhiên nếu như Ngô tướng quân tự nhận có thể chạy thoát khỏi thuộc hạ của ta, vậy thì có thể thử một lần.
Triệu Vân đi đến bên Ngô Ý, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Ý:
- Nhưng mà trong vài ngày này còn cần Ngô tướng quân phối hợp một chút, như hiện tại binh sĩ dưới tay ta cần tìm hiểu tình huống của chủ công bên Hán Trung, còn cần Ngô tướng quân ra một đạo mệnh lệnh cho bọn họ một vài con ngựa và mở cửa cho họ rời đi.
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Triệu Vân, trong lòng Ngô Ý bất đắc dĩ chỉ đành lấy ấn tín từ trong ngực ra. So với việc để Triệu Vân lấy còn không bằng tự mình chủ động lấy ra.
Sau nửa canh giờ, cửa mở rộng ra, hơn mười binh lính nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.
Bóng đêm như nước, thành Nam Hương lặng yên ẩn vào trong bóng tối, từng đội binh lính ở bốn cửa thành sẵn sàng nghênh đón quân địch, chuẩn bị rút khỏi thành bất cứ lúc nào, đợi lúc đêm khuya Diêm Phố mới hạ lệnh cửa thành mở rộng, tất cả mọi người rút khỏi huyện Nam Hương.
- Binh mã Kinh Châu có động tĩnh gì không?
Cách cửa thành không xa, Diêm Phố cưỡi ngựa đi đến, bên cạnh có Trương Anh và vài tên tiểu tướng hộ vệ từ sớm.
- Tiên sinh, binh mã Kinh Châu vẫn luôn trong quân doanh không có động tĩnh gì, ngay cả trinh sát cũng ít hơn so với lúc bình thường.
Trương Anh chắp tay nói.
- Ồ, ít hơn so với bình thường ư?
Diêm Phố ngoài nghi hỏi.
- Thời tiết sắp lạnh, đã sắp đến lập đông rồi, đại quân Kinh Châu viễn chinh đến đây căn bản không có chuẩn bị quần áo mùa đông, tối nay lại lạnh hơn lúc bình thường lạnh rất nhiều, trinh sát Kinh Châu cũng trộm lười không tiến hành điều tra cũng là bình thường.
Trương Anh nói.
Diêm Phố gật gật đầu không nói gì, tuy Trương Anh nói có lý, nhưng y cảm thấy có chút quỷ dị, động tĩnh trong thành Nam Hương lớn như thế, binh mã Kinh Châu vì sao sẽ làm như không thấy. Mặc dù là Kinh Châu viễn chinh tới đây tin tức không linh thông nhưng cũng nên có điều phát hiện mới đúng, tại sao làm trầm tĩnh như thế?
- Tiếp tục phái thêm một đội trinh sát, tất cả mười dặm xung quanh thành Nam Hương đều không thể bỏ qua, nhất định không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì.
Diêm Phố suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng.
Một gã tiểu tướng lập tức khom người lĩnh mệnh.
Từng đội binh mã một rời khỏi thành, men theo con đường đã sớm định ra khởi hành. Trong một khu rừng cách thành Nam Hương không xa, Ngụy Diên mang theo hơn mười binh lính thân cận trông ngóng, phương hướng nhìn về đúng là thành Nam Hương, mà sâu trong khu rừng sau lưng Ngụy Diên đang ẩn náu ba ngàn binh mã, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi đã có hai đội trinh sát từ nơi này đi qua, may mà không có phát hiện bọn họ, nếu không chỉ sợ không giấu được Diêm Phố.
Tiếng bước chân sàn sạt vang lên, một binh lính mặc y phục màu đen lặng yên đi đến cạnh Ngụy Diên, thanh âm trầm thấp:
- Khởi bẩm tướng quân, Diêm Phố đã rời thành rồi.
- Theo sau.
Ngụy Diên vung tay lên, mười binh lính lập tức tản ra, không lâu sau tiếng bước chân sàn sạt vang lên, ba ngàn binh sĩ đi ra từng rừng rậm theo Ngụy Diên đi hướng về phương hướng đại quân Diêm Phố rời đi.
Đại doanh Kinh Châu, một vạn binh mã đã chờ đợi xuất phát, toàn bộ đại doanh đang chờ mệnh lệnh hạ xuống của Trương Tú, vận chuyển ngoài lỏng trong chặt, lúc này đại quân trên giáo trường quân doanh, binh mã Kinh Châu lặng yên hoàn thành tập kết, Trương Tú trên đài mặc khôi giáp yên lặng không nói, dưới đài đại quân lặng yên đứng như tùng, không có chút tiếng động nào.
- Đát, đát, đát…
Tiếng vó ngựa vang lên, một thám báo cưỡi ngựa đi đến giáo trường, không kịp xuống ngựa liền cao giọng nói:
- Đại quân trong thành Nam Hương đã rời khỏi thành.
- Đại quân xuất phát.
Trương Tú trên đài cao giọng hô, theo sát là một vạn đại quân dưới đài ầm ầm đáp ứng, đi ra ngoài quân doanh.
Một vạn đại quân trùng trùng điệp điệp hướng về thành Nam Hương mà đi, trên đường tất cả thám báo của Hán Trung đều bị giết hết, đại quân đi không bao lâu đã đến ngoài thành Nam Hương.
Sau khi một vạn đại quân Diêm Phố rời đi, thành Nam Hương lập tức vắng vẻ không ít, trên thành lầu chỉ còn lại mười mấy tên binh sĩ thưa thớt, một vạn quân trong đêm tối đông nghìn nghịt tiến về thành Nam Hương, binh sĩ trên thành đã bị tiếng bước chân nậng nề sợ đến run rẩy, từng tên một mở to mắt nhìn về phía dưới thành, đợi khi nhìn rõ đại quân Kinh Châu trong đêm tối, từng tên binh lính không còn hơi sức để ý đến tiếng quát lớn của Giáo Úy thủ thành, tất cả bỏ lại binh khí tranh nhau mà chạy.
Một vạn đại quân của Diêm Phố đã bỏ chạy, dựa vào mấy trăm binh lính bọn họ, căn bản cũng không phải đối thủ của đại quân Kinh Châu, ở lại chỉ có thể bị đại quân Kinh Châu chém giết mà thôi.
Mười mấy tên binh sĩ trên thành chạy không còn một ai, mà tên Giáo Úy thủ thành cũng bất đắc dĩ thở dài xoay người rời khỏi. Cẩm Y vệ ẩn tàng trong thành không chút phí sức lực liền đem cổng thành mở ra, thành Nam Hương dễ dàng rơi vào trong tay Kinh Châu.
Bên ngoài cửa thành, Trương Tú an bài ba ngàn binh mã đóng giữ thành Nam Hương, còn mình đem những binh lính còn lại đi về hướng rút lui của đại quân Diêm Phố.
Phía tây thành Nam Hương hơn hai mươi dặm, Lưu Kỳ dẫn theo một vạn năm nghìn đại quân đứng trên đường, từng binh sĩ Kinh Châu một tay cầm cung tiễn cảnh giác nhìn quan đạo.
Hán Trung tuy ba mặt đều có núi non trùng điệp cản trở sự xâm nhập, nhưng chỉ có sườn đông gần Kinh Châu là bình nguyên, mà ở trong đó cũng là con đường duy nhất thành Nam Hương thông hoàn toàn với Nam Trịnh, con đường khác Diêm Phố đều có thể đi đường vòng, nhưng chỉ có con đường này bất luận như thế nào cũng không thể đi vòng. Muốn trở về Hán Trung thì nhất định phải đi qua từ nơi này.
- Chủ công, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Diêm Phố kia tuyệt đối không thể xông qua.
Dương Linh bước tới nói.
- Ừ.
Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn tình huống xung quanh, nơi này hai bên đều là vách núi, lúc này trên vách núi đều là cung tiễn thủ Lưu Kỳ đã bố trí, còn có một vài sĩ tốt tay cầm thân cây vót nhọn, có thể quăng xuống bất cứ lúc nào.
- Chủ công, đại quân Diêm Phố cũng sắp tới rồi.
Một trinh sát nhanh chóng đi qua, từ huyện Nam Hương đến đây khoảng hơn hai mươi dặm, toàn bộ đã bố trí trinh sát của Kinh Châu, trong đó còn có binh sĩ Cẩm Y Vệ mai phục trong tối, chỉ cần trinh sát của đại quân Diêm Phố đuổi đến sẽ lập tức giết ngay phòng ngừa tin tức truyền trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận