Tam Quốc Tranh Phong

Chương 294

Bàng Thống trầm giọng nói.
- Vâng.
Người áo đen thứ hai sau khi lĩnh mệnh lập tức rời khỏi.
- Vâng!
Người áo đen thứ nhất có chút xấu hổ đáp. Vừa rồi những việc người áo đen kia nói gã cũng không phải không biết, nhưng gã cũng không có đem sự việc này để ở trong lòng, tận đến người áo đen thứ hai nói ra gã mới nhớ tới.
Đợi cho hai người áo đen rời khỏi, Cam Ninh mới chắp tay với Bàng Thống nói:
- Đa tạ Sĩ Nguyên rồi, bọn người kia càng ngày càng bướng bỉnh rồi, nếu không có ngươi, ta còn không biết nên trừng trị họ như thế nào.
Lúc trước Cam Ninh rời khỏi Kinh Châu, Lưu Kỳ từng nói với Cam Ninh tất cả mọi việc sẽ do Bàng Thống làm chỉnh, yêu cầu y không cần nhúng tay, trong lòng của y ít nhiều có chút không phục. Tuy rằng Lưu Kỳ làm như vậy tất có đạo lý của hắn, nhưng bảo y nghe theo lời một thanh niên mà nói, y vẫn là có chút không thoải mái.
Nhưng trên con đường này đại quân ngày mai phục đêm hành động không xuất hiện một chút sai lầm nào, thậm chí là chỗ đại quân mỗi ngày nghỉ chân đều tính toán rành mạch, điều này làm cho Cam Ninh đã tin phục Bàng Thống thêm vài phần, không giống như trước kia như vậy coi thường Bàng Thống nữa. Sau khi hai người ở chung không ngờ tính tình hợp nhau, trải qua thêm mấy ngày nữa hai người đã cũng coi nhau là tri kỷ rồi.
Cẩm Phàm tặc vốn dĩ cũng không có quân kỷ gì nghiêm khắc, mấy tháng này đi theo Lưu Kỳ đánh mấy trận thắng lợi thì lại càng kiêu ngạo, Lưu Kỳ đã nói y rất nhiều lần rồi, nhưng Cam Ninh cũng không có biện pháp cụ thể gì, không nghĩ tới hôm nay để cho Bàng Thống trừng trị một phen.
- Ha ha, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, những người này bản lĩnh không nhỏ, nhưng tính tình cũng dễ kiêu ngạo, nếu không kịp thời áp chế ngạo khí này của bọn họ xuống sớm hay muộn sẽ gây ra nhiễu loạn lớn đấy.
Bàng Thống lắc đầu cười nói.
- Sĩ Nguyên định liệu trước như thế, nói vậy hôm nay là có thể thu hồi được Uyển Thành này rồi nha.
Cam Ninh đối với tật xấu Cẩm Phàm tặc hiểu rất rõ ràng, nên cũng không để ý mấy đối với câu nói của Bàng Thống.
- Đúng vậy, thu hồi Uyển Thành cũng không khó, khó khăn là làm thế nào có thể lấy thế sét đánh hạ Cức Dương, thậm chí là thu hồi Phàn Thành đã bị Tào Tháo chiếm lĩnh. Nếu có thể thu hồi Phàn Thành, Phàn Thành và Uyển Thành tạo thành một đạo lá chắn mới có thể tạm thời ngăn trở được thực lực quân đội Tào Tháo. Đến lúc đó Kinh Châu mới tuyệt đối không còn phải lo lắng gì nữa.
Bàng Thống lắc đầu có chút không yên lòng mà nói.
Trương Tú nắm trong tay Uyển Thành đối với thành trì xung quanh ảnh hưởng hết sức rõ ràng, hiện tại mấy huyện bốn phía Uyển Thành tuy rằng trên danh nghĩa nghe theo Lưu Biểu, nhưng lại âm thầm dựa vào Trương Tú, nếu bắt Trương Tú, những huyện đó nói không chừng sẽ biến cố lan tràn, đến lúc đó còn có thể gây ra chó cùng rứt giậu.
- Ồ, phiền toái như thế, một khi tin tức chúng ta thu hồi Uyển Thành truyền ra, Cức Dương và những nơi khác tất sẽ lòng người hoang mang, nói không chừng sẽ cho Tào Tháo thừa dịp cơ hội.
Nghe Bàng Thống nói vậy, Cam Ninh cũng hiểu không dễ giải quyết chút nào.
Bọn họ lần này tiến đến Uyển Thành cũng chỉ có hơn ba nghìn binh mã, hơn ba nghìn binh mã tuy rằng không ít, nhưng muốn phong tỏa tin tức quả thật có chút khó. Hơn nữa mặc dù là chiếm lĩnh Uyển Thành, bọn họ cũng chia không ra quá nhiều binh mã đi thu hồi Cức Dương, Niết Dương và những nơi khác.
Phải biết rằng Phàn Thành khoảng cách cũng cũng chỉ có hai mươi dặm lộ trình, mà cách Uyển Thành cũng không đến trăm dặm, nếu Cức Dương, Niết Dương và những nơi khác tái phản loạn, Uyển Thành lập tức sẽ biến thành một tòa cô thành, đến lúc đó nói không chừng còn có lợi cho Tào Tháo.
¬¬- Không cần lo lắng, Cức Dương, Niết Dương và những nơi khác binh mã ít sẽ không vượt qua một ngàn, lại không có nhân vật giỏi nào, chỉ cần Ngụy Diên tướng quân dẫn dắt năm trăm người đủ để chấn nhiếp rồi. Mấu chốt là không thể để cho thế lực bọn họ và Tào Tháo nối thành một mảnh.
Bàng Thống nói xong quay đầu nhìn về phía hai người Ngụy Diên phía sau, nói:
- Ngụy Tướng quân, vào lúc canh ba ngươi dẫn dắt một ngàn binh mã bảo vệ tứ môn, không cho phép có một người nào chạy trốn, đợi cho sau khi Cam tướng quân bắt Trương Tú, ngươi dẫn dắt năm trăm người đi suốt đêm đến Cức Dương và Niết Dương, nhất định phải đem khống chế hai nơi này trong tay. Việc này quan hệ trọng đại ngươi cũng phải chú ý cẩn thận không được để xảy ra bất kỳ sai lầm gì.
Lần này tiến đến Uyển Thành Lưu Kỳ cố ý để cho Ngụy Diên đi theo Bàng Thống, đối với con người Ngụy Diên như thế nào Lưu Kỳ cũng không nói cụ thể, trên con đường này Bàng Thống coi như khá hiểu biết về Ngụy Diên. Người này tham công, hơn nữa hễ làm đều phải làm được tốt hơn so với người khác, Bàng Thống hôm nay sở dĩ trước mặt nhiều người như vậy nói ra lo lắng của mình, thực ra là cho Ngụy Diên nghe đấy.
- Quân sư yên tâm, Văn Trường không dám trì hoãn việc của chủ công.
Ngụy Diên trịnh trọng nói, muốn nói người để cho gã tin phục ngoại trừ Lưu Kỳ thì không có người khác, mặc dù đối với thủ đoạn của Bàng Thống gã có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá mức khâm phục.
Thấy Ngụy Diên như thế Bàng Thống cũng không dây dưa, đối với Ngụy Diên y tự có biện pháp để cho gã ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại y không có thời gian xử lý việc này, cũng không muốn bởi vì việc này khéo quá hóa thành vụng, hỏng đại sự của Lưu Kỳ.
- Ngô Tướng quân, ngươi ở lại trợ giúp Ngụy Tướng quân một tay, chờ đến sau khi trong thành mọi việc ổn định, ngươi bảo vệ tứ môn để cho Ngụy Tướng quân có thể rời khỏi.
Bàng Thống nói với Ngô Hùng. Y vẫn không yên lòng chỗ cửa thành, Ngô Hùng có chút thủ đoạn bảo vệ cho tứ môn cũng không khó.
- Vâng.
Ngô Hùng không biểu lộ gì trên mặt nhưng trong lòng quả thật có chút thất vọng, từ sau khi theo Lưu Kỳ gã vẫn không lập được nhiều công lao gì, xem ra lần này cũng không hy vọng. Gã hiểu rõ bản lĩnh của mình, gã so với đám người Từ Thứ, Bàng Thống kém quá xa, dù là đám người Mã Lương cũng hơn gã một chút, bởi vậy gã cũng không có oán hận gì, chỉ cố gắng làm tốt chuyện của mình.
Cam Ninh cũng hiểu biết sơ qua về Ngô Hùng, dĩ nhiên biết tâm tình của gã, tuy nhiên dưới trướng Lưu Kỳ nhân tài đông đúc, mà địa bàn nắm trong tay quả thật quá ít, rất nhiều tướng lĩnh lập nhiều quân công còn không có đất dụng võ, Ngô Hùng này thì càng không có cơ hội.
Nhưng y tin tưởng không lâu nữa, sau khi Lưu Kỳ chân chính nắm Kinh Châu trong tay, mấy vấn đề này tất có thể giải quyết! !
Uyển Thành, tường thành cao lớn hùng vĩ bao phủ ở trong sắc đêm đen như mực, trên cổng thành mấy chục tên sĩ tốt đang ẩn nấp dưới tường thành khuất gió gió trò chuyện.
- Vương lão ca, nghe nói lần trước ngươi tham gia đại chiến với Tào tặc, ngươi mau mau kể cho chúng ta đi.
Một gã sĩ tốt nói với lão Binh tóc có chút hoa râm ở bên cạnh.
- Đúng đấy, đúng đấy, Vương lão ca ngươi mau kể cho chúng ta nghe đi, trận chiến kia rốt cuộc đặc sắc hay không đặc sắc, đã chết bao nhiêu người nha?
Bạn cần đăng nhập để bình luận