Tam Quốc Tranh Phong

Chương 516

- Vâng.
Đợi sau khi tiểu tướng ra ngoài, Triệu Vân nhìn một binh lính bên cạnh nói:
- Tối nay cho thuốc mê vào cơm canh của đại quân, cố gắng làm càng nhiều binh mã Ích Châu mất đi sức chống cự.
- Vâng.
- Truyền lệnh xuống, ban đêm đại quân rời khỏi Kiếm Các.
Triệu Vân lại mở miệng nói.
- Triệu tướng quân quả nhiên là giỏi tính toán?
Triệu Vân vừa nói xong, Ngô Ý từ bên ngoài vào cười gượng nói.
- Ngô tướng quân đã nghe thấy thì tại hạ cũng không nhiều lời, tối này đại quân Kinh Châu ta sẽ tới Kiếm Các, chiếm cứ Kiếm Các, kính xin Ngô tướng quân sũy nghĩ kĩ lời của tại hạ. Hơn nữa chủ công nhà ta đã từng nói rằng đánh chiếm Hán Trung không phải là mục đích cuối cùng, Ích Châu sớm muộn gì cũng là của Kinh Châu, Ngô tướng quân không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho gia tộc Ngô thị, mấy ngày này tại hạ cũng hiểu đại khái tình hình của Ích Châu, mặc dù gia tộc Ngô thị là đại tộc của Ích Châu nhưng lại bị khốn ở Ích Châu, hơn nữa cũng không có không gian phát triển, nếu gia tộc Ngô thị nương nhờ vào chủ công nhà ta, thế lực sẽ phát triển như thế nào cũng không cần tại hạ nói nữa chứ?
Triệu Vân lắc đầu nói.
Ngô Ý chỉ cười gượng không nói gì, cho dù y có lòng muốn đầu hàng nhưng gia tộc Ngô thị cũng không phải một mình y có thể định đoạt được.
- Chưa nói đến sự việc của gia tộc Ngô Thị, nhưng một vạn binh mã trong Kiếm Các, chẳng lẽ Ngô tướng quân trơ mắt nhìn bọn họ phản kháng tới cùng?
Triệu Vân cười nói.
Nhìn Ngô Ý trầm mặc không nói, Triệu Vân đứng lên không nói:
- Có cứu bọn họ hay không là do một ý nghĩ của Ngô tướng quân, tướng quân nên suy nghĩ thật kỹ, giờ tý tối nay đại quân Kinh Châu sẽ tiến vào Kiếm Các, tất cả binh lính chống cự sẽ bị chém giết tại chỗ, hi vọng tướng quân sẽ suy nghĩ kỹ.
- Giờ tý đã đến, các ngươi theo ta tiến vào Kiếm Các.
Cam Ninh nhìn trời rồi nói với mọi người ở phía sau, nói xong đi trước tiến vào Kiếm Các.
Đồng thời phía trên Kiếm Các, Triệu Vân cũng quay đầu nói với binh lính:
- Mở cửa!
- Ầm!
Tiếng xích sắt chuyển động vang lên, cửa chính nặng nề của Kiếm Các từ từ được mở ra, Ngô Ý đứng phía sau Triệu Vân nhìn cửa chính của Kiếm Các từ từ mở ra, vẻ mặt phức tạp.
Ầm! Khi cửa chính được mở rộng, xung quanh cửa chính cũng xuất hiện vô số cây đuốc sáng, dưới ánh đuốc là những binh lính Kinh Châu thân mặc khôi giáp đứng ngang nhiên.
Người cầm đầu tay cầm đan kích, ngẩng đầu nhìn lên thành, sau đó ra lệnh cho năm ngàn binh lính Kinh Châu tràn vào Kiếm Các.
- Ai đó?
Binh lính tuần tra Kiếm Các phát hiện ra binh lính Kinh Châu tiến vào Kiếm Các đầu tiên.
- Phập.
Cam Ninh xông lên, binh lính tuần tra chưa kịp lên tiếng đã bị Cam Ninh chém chết:
- Người nào phản kháng sẽ bị chém ngay tại chỗ.
Theo tiếng hét to của Cam Ninh, tiếng hô chém giết bên trong Kiếm Các cũng bắt đầu vang lên, ngoại trừ những binh lính Ích Châu còn đang mê ngủ thì mấy ngàn binh lính Ích Châu đang thủ vệ bốn phía khi phát hiện tìn hình cũng lao đến.
- Giết!
Cam Ninh chỉ huy binh lính Kinh Châu vọt vào Kiếm Các, đại quân chia làm mấy đối phóng về những phương hướng khác nhau, chỉ một lát sau đã chém chết binh lính Ích Châu thủ thành Kiếm Các.
- Ngô tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào?
Hai ngàn Phi Long Vệ không tham dự giao chiến mà chỉ gác trên thành lâu phòng ngừa binh lính Ích Châu tấn công từ trên cao xuống.
Ngô Ý nhìn cảnh chém giết dưới thành không nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào đơn kích đang chém người giống như làm thịt dê, Cam Ninh vọt vào chếm giết binh mã Ích Châu, mỗi một lần tấn công đều có vài binh lính Ích Châu bị thương hoặc bị giết tại chỗ.
Một lát sau, không có một binh lính Ích Châu nào dám tới gần Cam Ninh, một mình Cam Ninh đã trấn áp toàn bộ khí thế của binh lính Ích Châu tại Kiếm Các.
Mà mấy đường khác của binh lính Kinh Châu, tuy không được Cam Ninh tự mình chỉ huy nhưng khí thế như chẻ tre, đánh áp binh lính Kinh Châu, dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu, mấy ngàn binh lính Ích Châu căn bản không có sức phản kháng.
Ngô Ý thở dài nhìn tình hình bên trong Kiếm Các, y biết trận này không có bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế, chưa nói tới mấy ngàn binh mã Ích Châu không ngăn cản được năm ngàn binh mã Kinh Châu, mà chỉ nhìn hai ngàn Phi Long Vệ đứng phía sau mình còn chưa ra tay đã biết được sự chênh lệch nó lớn thế nào.
- Triệu tướng quân hãy để vị tướng quân này chờ một lát, tại hạ sẽ khuyên binh lính Ích Châu đầu hàng.
Ngô Ý cười gượng nói.
- Vậy tại hạ đa tạ.
Triệu Vân chắp tay rồi báo cho binh lính Phi Long Vệ phía sau.
Tùng tùng tùng...
Tiếng trống trận vang lên dồn dập khiến cho những binh lính đang giao chiến ngẩn ra, binh lính Kinh Châu nhanh chóng tập kết giống như đã giao hẹn từ trước, chỉ mười mấy hơi thở đã tập kết phía sau Cam Ninh. Ngô Ý đang ở trên cổng thành thấy vậy, trong lòng âm thầm thở dài, huấn luyện như vậy binh mã Ích Châu không thể so sánh được.
- Bỏ vũ khí xuống.
Ngô Ý tới trước mặt binh lính Ích Châu bỏ binh khí xuống đầu tiên.
- Tướng quân.
Mấy ngàn binh lính Ích Châu đều kinh ngạc kêu lên, khi nhìn thấy Ngô Ý tiến đến bọn họ còn nghĩ Ngô Ý có thể xoay chuyển tình thế, không ngờ Ngô Ý bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
- Bỏ vũ khí xuống.
Ngô Ý trầm giọng nói.
Triệu Vân đang đứng trên cổng thành thấy vậy cũng vung tay lên. Mấy trăm tên Phi Long Vệ đưa gia mấy chục giá cung nỏ, còn có mấy trăm binh lính Phi Long Vệ cầm cung kéo, tiếng động vang lên.
- Tướng quân.
Lại có mấy tên tiểu tướng kinh ngạc kêu lên, nhìn Ngô Ý với vẻ mặt không thể tin.
Ngô Ý không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành, hơn mười kiện cung nỏ và mấy trăm cung tiễn dưới ánh lửa phát ra những tia sáng lạnh lẽo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn chết mấy ngàn binh lính Ích Châu.
Nhìn theo ánh mắt của Ngô Ý, mọi người đều nhìn lên cổng thành, chỉ thấy Triệu Vân toàn thân mặc khôi giáp màu trắng, tay cầm trường thương được chiếu sáng rạng rỡ, nhìn giống như một chiến thần hạ thế.
Nhìn thấy Triệu Vân, tất cả mọi người đều biến sắc, lập tức nghĩ tới các khả năng, lúc này mọi người mới hiểu hóa ra chính người này đã mở cửa cho những người kia tiến vào Kiếm Các. Cũng người này đã nhốt Ngô Ý, âm thầm hạ lệnh điều động quân coi giữ Kiếm Các.
Cạch, keng..
Một tiếng động vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một tên tiểu tướng buông bỏ vũ khí trong tay, đi tới phía sau Ngô Ý.
Cạch, keng…Cạch, keng..
Lại hai tiếng động nữa vang lên, tiếng binh khí rơi trên mặt đất rơi vào trong tai mọi người nghe chói tai kỳ lạ, đang lúc mọi người chú ý lại có hai tên tiểu tướng cúi đầu đi tới phía sau của Ngô Ý.
Khi hai gã tiểu tướng này đứng ra đầu hàng, trong lòng mọi người bắt đầu nguội lạnh. Qủa nhiên chỉ một lát sau lại có vài tên binh lính đi ra, thời gian trôi qua lại càng có nhiều binh lính đi ra, chỉ sau nửa canh giờ chỉ còn lại vài trăm tên binh lính vẫn cứ kiên cường chiến đấu.
Mấy trăm cung tiễn, hơn mười kiện cung lắc về phía này, mà phía trước lại có mấy ngàn tên mặc áo giáp, tay cầm binh khí lạnh lùng nhìn chăm chú, lúc này mấy trăm tên binh lính Ích Châu mặt mày tái nhợt, tinh thần dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận