Tam Quốc Tranh Phong

Chương 378

Không bao lâu sau Hoàng Cái liền chạy tới dưới thành Sài Tang. Mười ngàn binh mã xếp thành hàng đợi mệnh, chỉ cần Hoàng Cái ra lệnh một tiếng sẽ xông lên đoạt lại thành trì.
- Hoàng tướng quân, ta chờ ngươi đã lâu.
Hoàng Cái vừa đuổi tới dưới thành, trên cổng thành liền có một đạo thanh âm hùng hậu vang lên.
- Là ngươi.
Hoàng Cái vừa nhìn lên thì thấy một người trung niên mặc khôi giáp trắng bạc ngang nhiên đứng ở trên cổng thành, mắt nhìn xuống dưới thành.
Thống lĩnh Phi Hổ Quân, Vương Uy.
Vương Uy, Hoàng Cái làm sao có thể không biết, năm trước ông dẫn dắt binh mã Giang Đông mấy giết vào nội địa Kinh Châu, mỗi một lần đều thua trong tay Vương Uy. Vương Uy dũng mãnh mà không mất đi cẩn thận, khiến ông mấy lần đều bó tay không có biện pháp, chỉ có thể lui binh. Tuy nhiên từ sau khi Tôn Kiên chết, Vương Uy đã được Lưu Biểu bổ nhiệm làm thống lĩnh Phi Hổ Quân trấn thủ Tương Dương, mấy năm nay dần dần nhạt nhòa trong mắt mọi người.
Hoàng Cái dù thế nào cũng không thể ngờ được, một mãnh tướng yên lặng nhiều năm ở Tương Dương lại một lần nữa rời khỏi Tương Dương xuất hiện ở nơi này. Nếu không tận mắt nhìn thấy, Hoàng Cái dù thế nào cũng không tin Vương Uy sẽ tới Giang Hạ.
- Vương Uy, sao ngươi lại ở đây?
Hoàng Cái bình tĩnh lại, lớn tiếng quát hỏi bóng dáng cao lớn trên cổng thành.
- Ha ha, vì sao không thể ở đây, chờ ta bắt được Tôn Sách, đến lúc đó sẽ dễ dàng binh lâm Dương Châu, đem đất đai ngàn dặm nhập vào Kinh Châu.
Thanh âm Vương Uy tuy không lớn nhưng trầm thấp hùng hậu cũng làm cho người ta cực kỳ tin phục.
- Người đừng mơ tưởng.
Hoàng Cái sắc mặt xanh mét chỉ tay vào Vương Uy run rẩy không ngừng.
Vương Uy này lại muốn bắt Tôn Sách, điều này Hoàng Cái làm sao không giận. Tôn Sách được mệnh danh là Tiểu Bá Vương, ở Giang Đông không ai có thể địch, Vương Uy nói như vậy chẳng phải là không để Tôn Sách và chư tướng Giang Đông ở trong mắt.
- Ha ha, vậy cứ chờ mà xem, xem Kinh Châu ta có thể thắng được Giang Đông ngươi hay không.
Vương Uy phá lên cười, Phi Long Quân và Phi Hổ Quân liên kết nói không chừng có thể bắt được Tôn Sách.
- Hừ.
Hoàng Cái hừ lạnh một tiếng rồi xoay người mang theo mười ngàn binh mã Giang Đông rời khỏi.
Thành Sài Tang có Vương Uy tự mình trấn thủ, muốn dựa vào mười ngàn binh mã sĩ khí hạ để đánh hạ Sài Tang là không thể nào. Hơn nữa bên ngoài còn có Phi Long Vệ ẩn nấp chưa xuất hiện, hắn không nắm chắc toàn thân trở ra.
Hiện giờ chỉ có thể hội họp cùng đại quân Tôn Sách, tìm kiếm đối sách khác
.......................................
- Tướng quân, phía trước chính là đại doanh đại quân Giang Đông nghỉ ngơi và hồi phục.
Một gã Phi Long Vệ bước nhanh vào nói với Văn Sính.
Văn Sính gật gật đầu, thúc ngựa tiến lên, chỉ vào đồi núi nhỏ cách đó không xa nói:
- Truyền lệnh xuống, đêm nay đại quân ở đó nghỉ ngơi.
- Vâng.
Vài tên lính liên lạc lập tức đem mệnh lệnh của Văn Sính truyền xuống, hai vạn Phi Long Quân lập tức chạy tới chỗ đồi núi nhỏ theo như lời Văn Sính xây dựng cơ sở tạm thời.
Văn Sính mang theo hai vạn Phi Long Quân đi suốt hai canh giờ, ngay sau đó lại chạy đi hai canh giờ mới đuổi theo được đại quân Giang Đông, suốt mấy canh giờ đi đường cho dù Phi Long Quân có là binh lính tinh nhuệ cũng không chịu nổi, một đám sắc mặt mỏi mệt phờ phạc.
Sau khi an bài đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, Văn Sính mang theo hơn mười tên thân binh cưỡi ngựa tới một chỗ trên đồi núi. Đứng trên đồi núi quan sát quân doanh đại quân Giang Đông.
- Hai ngươi phái người theo dõi nhất cử nhất động của đại quân Giang Đông, không được lơ là.
Văn Sính chỉ vào hai gã thân binh nói.
- Vâng.
Hai gã thân binh liền trở về doanh trại, không bao lâu sau liền mang theo mấy chục Phi Long quân chạy tới đại quân Giang Đông, trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa.
- Truyền lệnh xuống, không cần e dè lương khô, cung cấp theo thời gian chiến tranh trong quân.
Ngẫm nghĩ một chút Văn Sính nhìn về phía tiểu tướng bên cạnh. Tiểu tướng này trông coi lương thảo trong quân, lần này ra ngoài đại quân mang theo năm ngày lương thảo, tuy nhiên vì muốn đuổi kịp đại quân Giang Đông lại không để cho đại quân Giang Đông bỏ rơi, Văn Sính cũng sẽ không keo kiệt lương khô.
- Tướng quân yên tâm, lương khô hôm nay phát ra gấp đôi bình thường.
Tiểu tướng vội khom người nói.
Nghe tiểu tướng nói vậy, Văn Sính mới gật đầu không nói gì nữa.
.................................
Trong đại doanh Giang Đông, Chu Du mang theo hai vạn binh mã Giang Đông vừa đến được một canh giờ, lúc này đang hội họp cùng đại quân.
- Đại đô đốc, Phi Long Quân đã đuổi kịp.
Thái Sử Từ bước nhanh đi vào nói với Chu Du trong đại trướng.
- Thật nhanh.
Chu Du đang chuẩn bị đi ngủ nghe vậy thì cả kinh, Phi Long Quân so với bọn họ đi nhiều hơn hai canh giờ, thật không ngờ đuổi theo nhanh như vậy.
- Đại đô đốc, ta nghĩ chúng ta vẫn nên ngăn cản Phi Long Quân, nếu không để sớm muộn cũng kéo đại quân suy sụp.
Thái Sử Từ có chút lo lắng, mấy canh giờ hai vạn đại quân để lại đã mỏi mệt không chịu nổi, mà Phi Long Quân vẫn có thể đuổi theo, như vậy cực kỳ bất lợi cho Giang Đông.
- Không cần lo lắng, từ nơi này đến Sài Tang chỉ cần một ngày, ngày mai đại quân sẽ có thể tới Sài Tang, chỉ cần kiên trì một chút là được, đến lúc đó chúng ta chỉ cần thủ thành, Phi Long Quân cũng không có gì đáng sợ.
Chu Du khoát tay nói.
- Đại đô đốc, nếu Văn Sính thật sự khai chiến chúng ta nên làm thế nào?
Thái Sử Từ hỏi nghi hoặc trong lòng.
- Chuyện này …
Chu Du lắc đầu không nói gì, nếu Văn Sính thật sự dẫn dắt Phi Long Quân đánh tới, y cũng chỉ có thể dẫn dắt hai vạn binh mã ngăn cản Văn Sính, kéo dài thời gian cho đám người Tôn Sách.
Y lo lắng nhất là mục tiêu của Văn Sính không phải là bọn y, mà là Tôn Sách. Nếu Văn Sính thật sự tính toán thừa cơ đại quân Giang Đông rút lui, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thì y hoàn toàn có thể đem hai vạn binh mã của mình bị cô lập hoàn toàn, chậm hãi tiêu hao binh lực của bọn họ.
- Khởi bẩm đại đô đốc, chủ công cho mời đại đô đốc và Thái Sử tướng quân đến nghị sự.
Một giọng nói từ ngoài trướng truyền vào, khiến Chu Du và Thái Sử Từ có chút kinh ngạc. Lúc bọn họ chạy về đại doanh, nghĩ Tôn Sách đã nghỉ ngơi nên không quấy rầy, không ngờ lúc nàyTôn Sách vẫn chưa đi nghỉ.
- Trở về nói cho chủ công, chúng ta lập tức tới ngay.
Chu Du cất cao giọng nói.
Nói xong Chu Du và Thái Sử Từ liền đứng dậy đi về phía lều của Tôn Sách, không bao lâu sau hai người đã đến ngoài trướng của Tôn Sách.
- Chủ công mời hai vị tướng quân vào.
Còn không đợi hai người Chu Du nói chuyện, Thân Vệ Doanh ngoài cửa nói.
Hai người gật đầu vén màn trướng đi vào trong, đã có Tôn Sách, Lỗ Túc và Trương Hoành ở đó.
- Công Cẩn, Tử Nghĩa các người tơi ngồi đi.
Thấy hai người Chu Du tiến vào. Tôn Sách chỉ chỗ ngồi bên trái nói.
- Tạ chủ công.
Hai người khom người thi lễ một cái ngồi xuống.
- Công Cẩn, ngươi nói tình hình hậu quân một chút đi.
Tôn Sách mở miệng nói.
- Chủ công, hậu quân phụ trách ngăn cản phía sau, hôm nay vì để kéo tốc độ binh mã Kinh Châu lại, nửa đường mạt tướng có một chút quỷ kế bỏ rơi Phi Long Quân dẫn dắt đại quân trở về đại doanh, không ngờ Văn Sính vẫn đuổi theo kịp. Tuy nhiên Phi Long Quân đi nhiều hơn hai canh giờ đường, lúc này hẳn là mỏi mệt không chịu nổi, đối với đại quân tạm thời không có uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận