Tam Quốc Tranh Phong

Chương 626

Ở trước Trương Cáp, từng dẫy cự mã được cố định trên mặt đấy, mà ở phía trước cự mã có nhiều xe vận chuyển lương thực được chất đẩy củi đốt, những cây trẩu được đốt lên, dưới ánh sáng tản ra nồng đậm là điều mà Tào Hồng cực kiêng kị.
Những cự mã và xe vận chuyển lương thực cực kỳ nguy hiểm nhưng nếu y thật sự không để ý hi sinh tính mạng của mấy trăm binh lính thì có thể dùng thi thể của ngựa và binh lính để rải ra một con đường đi ra, đó cũng không phải là việc khó.
Hàng binh lính tay cầm cung nỏ đứng sau cự mã mới là điều mà y khó giải quyết.
Những người này không biết lấy cung nỏ từ đâu mà ngoại trừ uy lực cực kỳ kinh người thì còn có thể bắn liên phát. Vừa rồi y phái người xung kích cự mã, y thấy rõ ràng những cung nỏ này có thể bắn liên tục hai lần, hơn nữa uy lực cũng không kém đi chút nào.
Lúc này ở xung quanh Trương Cáp, hai bên đường, trên nóc nhà cũng có binh lính cầm cung nỏ như vậy, ít nhất cũng có gần ngàn người, sở dĩ những người này chưa dùng cung nỏ là bởi vì còn phòng bị y xông lên phía trước.
Giết! Giết! ... .
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu chém giết, Tào Hồng căng thẳng nắm trường kiếm trong tay, trong mắt hiện ra nỗi chua xót. Y biết rõ tiếng hò hét phía sau là do Mã Siêu đuổi theo, lúc này cho dù y muốn chạy ra e là cũng không có cơ hội.
Nhìn con đường phía trước đã bị phá hỏng, mắt Tào Hồng lộ vẻ cương quyết, tay nắm trường kiếm vì dùng sức quá lớn nên trở nên trắng bệch đau nhức.
- Tiến lên!
Tào Hồng dùng hết sức cung trường kiếm trong tay chỉ về phía Trương Cáp, ánh mắt lạnh như băng, dường như lúc này Tào Hồng không còn có chút tình cảm thường tình nào.
Giết!
Theo tiếng Tào Hồng gầm lên, mấy trăm Hổ báo kỵ đứng phía sau liền xông ra ngoài, không chút do dự, dường như xe vận chuyển lương và cự mã không hề tồn tại.
Giết! Giết! Giết! ... ...
Cùng với tiếng hét rung trời, mấy trăm tên Hổ báo kỵ thúc ngựa tiến lên, gào thét phóng về phía trước.
- Bắn tên.
Trương Cáp quan sát chiến trường, biết Tào Hồng đang muốn liều mạng, lạnh giọng quát.
CHÍU...U...U!... . . . .
Rầm rầm rầm... ...
Từng mũi tên lông vũ mang theo ánh lửa bay xuống, củi ở phía trước Hổ báo kỵ bỗng chốc bị đốt cháy, ánh lửa ngút trời, nhiệt khí phả vào mặt người nóng ran, binh lính phía sau Trương Cáp không tự chủ được cũng lui ra vài bước.
Giết!
Ánh lửa bất ngờ sáng lên khiến cho ngựa đang xung phong dao động không ngừng, mấy trăm Hổ Báo kỵ đều dùng tay kéo dây cương để chiến mã phóng về phía ánh lửa.
Mấy trăm con chiến mã mang theo mấy trăm tên Hổ báo kỵ nhảy vào ngọn lửa, lúc này lật ngã từng chiếc xe mang theo lửa, đóm lửa văng khắp nơi, da ngựa lông ngựa, quần áo của binh lính đều bị bén lửa, giống như là người xông vào lửa vậy.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng gào thét, tử vong liên tiếp xảy ra, ngay cả Trương Cáp cũng không khỏi run lên.
Không ngờ Hổ báo kỵ hung hãn như vậy, biết rõ sẽ chết mà vẫn xông lên phía trước, hung hãn không sợ chết, cho dù là hắn cũng cảm thấy xúc động.
Một đám binh lính Hổ Báo kỵ giống như đoàn lửa, sau khi xông qua đám chạy lập tức đụng vào cự mã.
Từng chiến mã bị mũi nhọn của cự mã đâm trúng, lập tức không ngừng giẫy dụa điên cuồng, cự mã bị cố định trên mặt đất bị đâm đến biến dạng.
- Tiến lên!
Đúng lúc này, tiếng gào thét của Tào Hồng lại vang lên một lần nữa, mấy trăm tên binh lính đang chuẩn bị lập tức xông lên, những binh lính Hổ báo kỵ này đều lộ ánh mắt kiên nghị, không hề vì mấy trăm người chết vừa rồi mà dao động.
Hai mắt Tào Hồng đỏ thẫm, ngón tay vì dùng sức quá lớn mà càng thêm đỏ thẫm, thậm chí méo mó, sau khi mấy trăm binh lính xông lên lại có thêm mấy trăm binh lính nữa xông lên, khuôn mặt những binh lính này đều bị biến dạng, hung tợn nhìn chằm chằm phía trước, dường như chặn ở phía trước chính là thâm thù đại hận của bọn họ.
Trơ mắt nhìn mấy trăm đồng bạn bị hi sinh, phẫn nộ trong lòng bọn họ lập tức bộc phát ra ngoài.
- Không tốt!
Dường như cảm giác được biến hóa của Hổ báo kỵ, Trương Cáp âm thầm kinh hãi, lúc này rõ ràng là Hổ báo kỵ đã có ý chí quyết sống chết, dường như bọn họ vì cái chết của mấy trăm người trước đó mà trở nên điên cuồng.
Chỉ thấy mấy trăm người gào thét rút chiến đao ra căm dưới thân thể của ngựa, máu tươi tuôn ra, ngựa quên mất ánh lửa phía trước mà gào thét vọt lên.
- Bắn tên!
Trương Cáp quát lạnh, bất kể là cung thủ phía sau Trương Cáp hay ở hai bên đường phố đều đồng loạt phóng tên về phía Hổ báo kỵ.
Tên nỏ uy lực cực lớn, lực đánh vào rất mạnh. Khôi giáp trên người Hổ báo kỵ căn bản không thể ngăn được mũi tên, từng tên binh lính Hổ báo kỵ bị trúng tên, chiến mã bị trúng tên càng phát cuồng tiến về phía trước.
Tiếng va chạm lại vang lên, từng dãy cự mã lại bị vỡ tung, tuy nhiên chiến mã đã chết trong nhất thời Hổ báo kỵ cũng khó có thể phá trận cự mã.
- Bắn Hổ báo kỵ phía sau cho ta.
Nhìn thấy Hổ báo kỵ trúng tên chẳng những không chết mà còn thêm phát cuồng xông lên, sắc mặt Trương Cáp âm trầm.
Những Hổ báo kỵ này đã xem mình là người chết, rõ ràng tên nỏ không có tác dụng trên người của bọn họ, mà Hổ báo kỵ chen chúc trên đường hẹp ở phía sau, dùng tên nỏ cực kỵ hữu hiệu.
Quả nhiên, khi cung thủ nhắm bắn về phía Hổ báo kỵ ở phía sau liền có mấy trăm tên Hổ báo kỵ chết tại chỗ. Nguyên bản phía sau tương đối ổn định cũng dần xuất hiện hỗn loạn.
- Lại xông lên.
Nhìn thoáng qua binh lính hai bên nóc nhà, giận dữ quát:
- Lên cho ta, lên đưa bọn họ xuống.
Mấy trăm Hổ báo kỵ lại xuống ngựa, giẫm vào lưng đồng bạn chậm rãi đi lên nóc nhà, cùng lúc đó cũng có mấy trăm binh lính đứng dậy, nắm lấy mấy trăm con chiến mã xông lên.
- Bắn tên!
Những binh lính Hổ báo kỵ đi lên nóc nhà, dưới sự công kích của tên nỏ tổn thất thê thảm.
- Chuẩn bị chiến đấu.
Trương Cáp hạ lệnh, từng tên binh lính tay cầm trường thương dắp hàng trên đường phố, rõ ràng Hổ báo kỵ muốn dùng thi thể trải ra một lối thoát. Mà một khi Hổ báo kỵ xông qua phong tỏa thì uy lực của kỵ binh sẽ được phát huy, binh lính Kinh Châu đương nhiên sẽ tổn thất thê thảm.
Đối phó với kỵ binh biện pháp duy nhất là dùng trường thương hoặc là tên nỏ, lúc này tên nỏ đã không thể áp chế được quân tiên phong của Hổ báo kỵ, lúc này chỉ có thể dùng trường thương mới có thể có khả trăn giao tranh với Hổ báo kỵ.
Giao chiến thảm thiết giằng co suốt nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này Trương Cáp không ngừng sai người tìm cự mã và củi đốt, muốn dùng để ngăn chặn đường của Hổ báo kỵ.
Ngoài cửa thành, Mã Siêu và Vương Nghị cũng đang chiến đấu kịch liệt với Hổ báo kỵ, ngoài cửa thành hầu như toàn là thi thể, trên đường đi tới chỗ Mã Siêu toàn là thi thể, Vương Nghị chạy theo sau cũng cảm thấy khiếp sợ.
Dường Như Mã Siêu không biết mệt, chiến mã bị chết hắn liền đoạt chiến mã của Hổ báo kỵ, trên đường đi Hổ báo kỵ chết trong tay Mã Siêu cũng có mấy trăm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận