Tam Quốc Tranh Phong

Chương 276

Sau khi Đổng Thừa bị giết, Tuân Văn Nhược đối với Hán thất đã không còn ôm bất cứ hi vọng gì nữa, lúc này trong lòng y chua xót mà không người chia sẻ, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Y đã nhìn thấu chư hầu thiên hạ không ai không muốn làm hoàng đế, dù là giết TàoTháo thì sẽ có một người khác thay thế Tào Tháo, y đã tính toán sẽ để mặc mọi việc rồi.
Bên cạnh Tuân Văn Nhược là một đại hán cường tráng, người này vai rộng eo thon vẻ mặt dữ tợn, nhìn có chút ngang ngược, lúc này đại hán nhìn về bốn phía ánh mắt tràn đầy khinh thường, dường như không để người bốn phía ở trong mắt. Người này chính là người Tào Tháo phái đến bảo vệ Tuân Văn Nhược - Hứa Chử. Tào Tháo biết rằng nếu thật sự châm ngòi thành công, nói không chừng có người xuống tay với Tuân Văn Nhược, ngẫm nghĩ vẫn là đem đại tướng bên mình là Hứa Chử có danh xưng Hổ Si tướng quân ra, như vậy cho dù xuất hiện điều gì bất ngờ, Hứa Chử cũng có thể bảo vệ được Tuân Văn Nhược rời khỏi.
Bên dưới Tuân Văn Nhược là sứ giả Tự Thụ do Viên Thiệu phái tới. Tự Thụ đến Tương Dương chính là muốn lôi kéo Lưu Biểu kết minh, cùng nhau thảo phạt Tào Tháo. Tự Thụ dưới trướng Viên Thiệu cũng quyền cao chức trọng. Lúc trước là y hiến kế cho Viên Thiệu có thể lấy tứ châu là Ký Châu, Thanh Châu, Tịnh Châu, U Châu, là chư hầu hùng mạnh nhất thiên hạ, sau đó lại đề nghị Viên Thiệu lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu, tuy rằng bị đám người Thẩm Đồ ngăn cản xa lánh, nhưng địa vị Tự Thụ trong lòng Viên Thiệu vẫn không thay đổi.
Ngồi bên cạnh Tự Thụ là một trong tứ đại danh tướng Hà Gian Cao Lãm, không chỉ có võ nghệ cao cường hơn nữa dụng binh cũng không kém. Cao Lãm dưới trướng Viên Thiệu đối với tranh đấu hết sức phản cảm, sau khi nghe nói Tự Thụ đến Tương Dương liền chủ động đi theo bảo vệ.
Viên Thiệu phái gã đến Tương Dương một mặt là vì bảo vệ Tự Thụ, mặt khác là phô bày thực lực của Viên Thiệu, tạo áp lực cho Lưu Biểu, khiến cho Lưu Biểu sớm ngày kết minh cùng Viên Thiệu.
Tiếp theo đó là sứ giả Giang Đông Trương Hoành và Thái Sử Từ, hai người này phụng mệnh Tôn Sách tới Tương Dương để quấy rối. Lưu Kỳ cướp vị hôn thê của Tôn Sách, tự nhiên sẽ không để cho hắn dễ dàng cưới bọn họ vào cửa, cho dù không ngăn cản được cũng phải gây thêm phiền toái cho Lưu Kỳ.
Phía sau nữa là sứ giả các chư hầu khác bao gồm Mã Đằng, Ích Châu Lưu Chương, còn có Nhữ Nam Lưu Bị, những người này không thanh danh hiển hách như mấy người trước nhưng mỗi người cũng đều không tầm thường.
Sứ giả Mã Đằng phái tới là con của ông ta Mã Hưu và đại tướng Bàng Đức. Sứ giả Lưu Chương phái đến là Trương Tùng và Ngô Lan, còn lại là sứ giả của Lưu Bị Giản Ung và Liêu Hóa, những người này thanh danh không hiển hách như mấy người trước nhưng mỗi người ngồi ở giữa không hề mất bình tĩnh chút nào, có thể thấy được tài năng không tầm thường.
Mà ngồi phía bên phải là đám người Thái Mạo, Y Tịch, Khoái Việt, sau đó mới là Từ Thứ và mấy người dưới trướng Lưu Kỳ, hai bên thảm đỏ mọi người đánh giá lẫn nhau, trong lòng âm thầm tính toán làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất.
Mà ở cách đó không xa mấy người Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười mà ngồi, đánh giá người hai bên thảm đỏ, trong mắt mấy người đều lộ hưng phấn
- Ha ha, hôm nay nhiều người tài giỏi như vậy tập trung ở đây chỉ sợ sẽ có một hồi long tranh hổ đấu rồi.
Hoàng Thừa Ngạn không cần để ý hình tượng cầm chén rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch cười ha hả.
- Đúng vậy, nhưng hôm nay không ngờ con rể ngươi lại ở đây, làm cho ta có chút không ngờ. Lưu Kỳ này không ngờ âm thầm kéo cả Ngọa Long Phượng Sồ dưới trướng, thủ đoạn này thật cao minh.
Tư Mã Huy có chút kinh ngạc nhìn Gia Cát Lượng ngồi bên cạnh Từ Thứ. Danh hiệu Ngọa Long Phượng Sồ là do y đặt cho Gia Cát Lượng và Bàng Thống, không ngờ hai người đều được Lưu Kỳ mời chào mà y lại không biết gì.
- Hai lão già này biết việc này lại không có ai cho ta biết, lại để cho ta lo lắng.
Tư Mã Huy đột nhiệt nghiêng đầu sang nhìn Hoàng Thừa Ngạn và Bàng Đức Công cười mắng, mấy ngày nay ông ta vì thế cục Tương Dương mà lo lắng, tuy ông ta không tham dự chính sự, nhưng cũng không thể nhìn Kinh Châu mất mặt, hai người này biết Lưu Kỳ có chuẩn bị lại không thông báo cho ông ta, trong lòng của ông ta thật sự là tức giận. Tuy nhiên mấy người này là bạn tốt mấy chục năm, ông ta tự nhiên biết hai người sẽ không vô duyên vô cớ giấu diến mình.
- Chuyện này nói đến quả thực có chút trùng hợp, vài ngày trước cháu họ ta trở lại Tương Dương, mà Lưu Kỳ liền tới, sau khi hai người nói chuyện thì cháu ta lập tức đi theo Lưu Kỳ, đến nay cũng chưa nhìn thấy bóng dáng.
Bàng Đức Công cười khổ một tiếng. Lúc Bàng Thống rời khỏi cầu xin lão không truyền chuyện này ra ngoài, lão mới không phái người nói cho Tư Mã Huy biết.
- Điều này cũng trách không được chúng ta, con rể ta đấy mấy ngày trước mới tới Tương Dương, nói là tham gia hôn lễ của Lưu Kỳ. Ngày hôm qua Lưu Kỳ tới quý phủ chưa tới một canh giờ đã thuyết phục được con rể ta, nguyên do trong đó đến nay ta cũng chưa hiểu được.
Ngày hôm qua sau khi Lưu Kỳ trở về Hoàng Thừa Ngạn hỏi Gia Cát Lượng chuyện này, mà Gia Cát Lượng quả thật không đề cập đến chuyện này quả thực khiến lão có chút buồn bực.
- Nói như vậy, trong chuyện này chỉ sợ chúng ta có điều không biết.
Tư Mã Huy trầm tư nói. Bàng Thống, Gia Cát Lượng có tài kinh thiên tế thế, làm sao có thể bị Lưu Kỳ nói ba xạo vài câu mà thu phục được
- Xem đi, hôn lễ bắt đầu rồi.
Một người chỉ vào giữa sân vẻ mặt hưng phấn nói.
Lễ nhạc tấu vang, trên giáo trường mọi người đều tĩnh lặng, tất cả không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc này một người mặc lễ phục quan chậm rãi đi đến gần.
- Chú rể tân nương đến.
Lễ quan vừa đi từ sân vào cửa, liền đứng nghiêm nghị, ngẩng đầu cất cao giọng, khiến cho tất cả mọi người đều chú ý tới. Lưu Biểu, Tân Bì trên đài cao mỉm cười, nghe được lời nói của lễ quan liếc nhau cười ha hả.
Ái nữ ái tử kết hôn hai người cũng tạm thời buông được tâm sự lớn nhất, chỉ có điều dưới vẻ tươi cười hai người cũng âm thầm lo lắng, tình thế hiện tại trên giáo trường, bất luận là trên phương diện nào cũng không thể lạc quan, hôm nay hai người đã thương lượng là sẽ không nhúng tay vào chuyện này, toàn quyền giao cho Lưu Kỳ xử lý, coi như là một khảo nghiệm với Lưu Kỳ.
Không biết là vì đại hôn của Lưu Kỳ, hay là Lưu Biểu hoàn toàn yên tâm về Lưu Kỳ, mấy ngày này Lưu Biểu rất ít nhúng tay vào việc Tương Dương, hết thảy sự vụ trong thành Tương Dương đều do Lưu Kỳ xử lý. Mấy ngày này Lưu Biểu chỉ cùng Tân Bì nâng cốc trò chuyện với nhau, ngồi chơi trong phủ cũng không can thiệp Lưu Kỳ.
Chẳng qua tình thế hôm nay hai người không thể không lo lắng, mọi người đang ngồi ở đây không có người nào là đơn giản, mà Lưu Kỳ lại trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm nếu có có sai xót gì sẽ khiến sự tình hư hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận