Tam Quốc Tranh Phong

Chương 40

Lưu Kỳ có chút lo lắng hỏi:
- Tiên sinh cho rằng Thái Mạo tiếp đến sẽ làm gì?
Y Tịch lắc lắc đầu nói:
- Y lần này có chút khác thường, chỉ là y làm như vậy nhất định có mục đích khác, đại công tử nhất định phải để ý tới Thái Hòa, y chính là phụ thân của Thái Vân, Thái Vân bởi vì đại công tử mới phải rời khỏi Phi Hổ Quân, y nhất định sẽ không một lòng vì đại công tử, nếu như có thể hãy nhanh chóng loại bỏ tránh chuyện xấu.
Lưu Kỳ gật gật đầu, đối với địch nhân từ trước tới nay hắn không bao giờ nương tay, sớm loại bỏ được cũng tốt.
- Chỉ là, có một người nếu được y giúp đỡ xem như không cần lo lắng.
Y Tịch nghiêm túc nói.
- Oh, người nào?
Lưu Kỳ tự hỏi, trong thành Tương Dương này còn có người nào có thể khiến Y Tịch quan tâm như thế.
- Người này là bằng hữu thân nhất của ta, hiện tại ở ngay trong quý phủ của ta, y một thân sở học kiến thức rộng rãi, thiên văn địa lý không chỗ nào không thông, hơn nữa binh pháp thao lược lại không gì không giởi, nếu có thể dốc sức vì đại công tử, đại công tử nhất định có thể chiếm được lợi ích không nhỏ.
Y Tịch sắc mặt tán thưởng nói.
- Chính là thanh niên đi theo tiên sinh trong yến tiệc mừng thọ phụ thân ta?
Lưu Kỳ hỏi. Hắn nhớ tới ngày hôm đó Y Tịch dự tiệc xong vội vàng hồi phủ, liền nghĩ đến bởi vì vị bằng hữu kia, nếu thực sự giống như thần theo lời Y Tịch nói, vậy nhất định phải mời đến mới được, thực sự hiện tại Lưu Kỳ cần người như vậy bên mình.
- Không sai, chính là người này. Đại công tử cũng không nên vì người này trẻ tuổi mà coi thường y, người này không chỉ có mưu lược hơn người, mà một thân võ nghệ cũng khiến người ta khiếp sợ, y là người văn võ song toàn.
Y Tịch không ngờ Lưu Kỳ đã chú ý tới người ngày, sợ Lưu Kỳ coi thường nên vội vàng giải thích.
- Tiên sinh yên tâm, tài năng không tính tuổi tác, người hiền tài thực sự luôn luôn không giống người thường, huống hồ học thuật có chuyên môn, mỗi người đều có sở trường khác nhau.
Lưu Kỳ lắc đầu nói. Trong lòng càng tỏ rõ ý muốn gặp vị kỳ tài này, bởi người có thể được Y Tịch tán thưởng chắc chắn là nhân vật bất phàm.
- Tiên sinh dẫn đến cho ta gặp một phen, bởi người trong thiên hạ được tiên sinh tán thưởng thực sự không nhiều lắm.
Lưu Kỳ nói.
- Ha ha, công tử yên tâm, ta đã thuyết phục y gặp công tử, ngay mai ta sẽ kêu y tới, công tử cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Y Tịch thấy Lưu Kỳ nóng lòng gặp người, liền cười nói.
- Không, kỳ tài cần có lễ ngộ đối với kỳ tài, ta phải tự mình tới gặp mới được. Ngày mai ta phải đến quý phủ của tiên sinh trước, hơn nữa còn muốn miện phủ của tiên sinh dùng một chút.
Lưu Kỳ cảm thấy nếu như là kỳ tài, nhất định có ngạo khí. Nếu để y đến phủ, tuy đồng ý nhưng cũng không dễ dàng mời chào, không bằng Lưu Kỳ đến mời, lưu lại ấn tượng tốt sẽ dễ dàng tiếp xúc hơn.
- Đại công tử, làm như vậy lão phu sẽ không cần lo lắng. Ta sợ đại công tử không muốn qua lại phiền toái như vậy, hiện tại xem ra ta đã quá lo lắng.
Y Tịch thấy Lưu Kỳ có lý lẽ rõ ràng, trong lòng có chút vui mừng. Phần lớn vương công quý tộc đều khinh thường dân chúng, may mắn Lưu Kỳ không bị lây nhiễm thói xấu này.
- Tiên sinh đâu cần nói vậy, người trong thiên hạ đều bình đẳng như nhau, ta chẳng qua may mắn sinh ra ở đây mới có được thân phận này. Cái này có gì đáng khoe chứ? Hán Cao Tổ bùng lên từ lùm cỏ, Quang Võ trước khi khởi sự cũng là nông phu, ta sao có thể so được với bọn họ.
Lưu Kỳ tiếp thu nền giáo dục hiện đại, vì thế bình dân, quy tộc trong mắt hắn không có gì khác nhau.
- Tốt. Ha ha ha, công tử nghĩ như thế tương lai nhất định tạo dựng sự nghiệp lớn.
Lưu Kỳ nói hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Y Tịch, lúc này Y Tịch không khỏi cười lớn.
Y Tịch tỉ mỉ nói với Lưu Kỳ một số chi tiết, sau khi ước định thời gian mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Kỳ thức dậy rất sớm, nếu ước định thời gian sẽ không có lý do đến muộn, sau khi được Tình nhi, Uyển nhi trang điểm chỉnh tề, Lưu Kỳ hôm nay thoạt nhìn rạng rỡ hơn nhiều.
Tình nhi nhìn Lưu Kỳ, uốn cái miệng nhỏ nói:
- Thiếu gia hôm nay ăn mặc đẹp như vậy xem ra còn long trọng hơn đi gặp Châu Mục đại nhân, có phải muốn đi gặp tiểu thư nhà nào hay không?
Lưu Kỳ nhìn bộ dáng Tình nhi, hắn liền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nói:
- Đó là một nam nhân, ngươi hiện tại đừng có nổi máu Hoạn Thư nha?
Khuôn mặt Tình nhi đỏ bừng, nhưng Uyển nhi ở bên lại ngẩng đầu lên hỏi:
- Thiếu gia nói đến Hoạn Thư là có ý gì?
Lưu Kỳ bị nàng hỏi câu này mới ngây ngẩn cả người, Hoạn Thư vốn ở thời Đường Thái Tông, bây giờ còn chưa xuất hiện, Lưu Kỳ ngẫm nghĩ, giải thích nói:
- chính là ngươi thấy thiếu gia ở cùng một chỗ với nữ tử khác, trong lòng cảm thấy không vui.
Lưu Kỳ nói xong ngay cả khuôn mặt Uyển nhi cũng đỏ bừng, Lưu Kỳ liền cười lớn mà đi.
. . . . . .
Quý phủ Y Tịch, tại hậu hoa viên Y Tịch đang đối ẩm cùng một thanh niên, thanh niên này chính là người theo Y Tịch tham dự yến tiệc mừng thọ Lưu Biểu, hai ngày này ngay cả hạ nhân hầu hạ Y Tịch cũng biết đây là khách quý, bởi đây là người lần đầu tiên bọn họ thấy đại nhân đối đãi long trọng như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn về phía chàng thanh niên kia tràn ngập vẻ tò mò.
Chàng thanh niên kia cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói:
- Rượu ngon, thật lâu rồi không được uống rượu ngon như này.
Y Tịch thấy chàng thanh niên uống một hơi cạn sạch, có chút xót của:
- Đây là rượu tốt ta ủ mươi năm, không tốt sao được? Đợi đại công tử đến đây, huynh ngồi uống rượu nói chuyện với đại công tử.
Dáng tươi cười trên mặt chàng thanh niên từ từ tiêu tan:
- Xem ra vị đại công tử này thực sự có chút bản lĩnh, ngay cả người không màng danh lợi như Cơ Bá cũng phải ái mộ, ta nhất định bồi tiếp chu đáo.
Y Tịch nghe chàng thanh niên kia nói như thế, liền cầm lấy rượu trên bàn:
- Đại công tử sau khi tỉnh lại tính cách biến đổi hoàn toàn, càng ngày càng ưu tú, tương lai nhất định có thể tạo dựng sự nghiệp lớn, nói không chừng có thể thống nhất thiên hạ. Đáng tiếc ta trước kia lại không nhìn ra, uổng phí tự cho mình là người có tri thức.
Chàng thanh niên kia kỳ quái nhìn y, cũng càng cảm thấy hiếu kỳ đối với vị đại công tử theo nhưu lời y nói, bởi lần trước Lưu Kỳ biểu hiện tại yến tiệc mừng thọ thực sự rất đáng để mắt.
Y Tịch nói tiếp:
- Ngày hôm qua ta vốn định dẫn huynh tới quý phủ đại công tử, không ngờ sạu khi đại công tử nghe ta nói huynh là người có tài năng, đại công tử liền nói người tới bái phỏng là đại công tử mới phải.
Sắc mặt chàng thanh niên có chút ảm đạm nói:
- E là đã sớm quên, ta lúc đó chỉ là người theo gót huynh tới uống rượu thôi.
- Ha ha, lần này huynh nhầm rồi, ta nhắc tới huynh đại công tử liền đoán được huynh, đại công tử cũng không bởi vì huynh trẻ tuổi mà coi thường huynh. Đại công tử còn nói, tài năng vĩnh viễn không thể suy đoán qua tuổi tác, chẳng qua muốn giỏi cần phải chuyên tâm mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận