Tam Quốc Tranh Phong

Chương 264

Tiểu đồng thi lệ một cái xoay người chạy về hướng cửa, thanh niên chỉ cười cũng không nói gì.
"Kẹt kẹt!"
Cửa viện lại lần nữa được mở ra, Tiểu Đồng thở hồng hộc chạy ra, trên gương mặt trắng mịn như phấn đẫm mồ hôi, thở hổn hển một hồi, Tiểu Đồng mới nói với đám người Triệu Hỉ:
- Tiên sinh mời mọi người vào trong ạ.
Tiểu Đồng đưa cánh tay mập mạp đẩy cửa viện rộng ra, nói:
- Tiên sinh nói, chỉ có thể vào ba người thôi.
- Được, chỉ một mình ta vào là được.
Triệu Hỉ cảm kích nói với Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng dẫn Triệu Hỉ đi vào trong viện, nhanh chóng thì đến trúc xá, thanh niên lúc này vẫn đang cúi đầu đọc sách chăm chú không có ý đứng lên, Tiểu Đồng đang định tiến lên bẩm báo đã bị Triệu Hỉ lôi lại. Thấy Tiểu Đồng nghi hoặc nhìn mình, Triệu Hỉ lắc đầu khom mình chờ đợi.
Trước khi đến Lưu Kỳ kết hợp với một số sự việc ở trên sách lịch sử, ví dụ có một số nên làm thế nào cũng không phải ít. Lưu Kỳ đều nói cho Triệu Hỉ. Triệu Hỉ đương nhiên sẽ không quấy rối, chắp tay ra hiệu Tiểu Đồng nên rời khỏi trước. Triệu Hỉ cung kính đứng chờ.
Thời gian dần trôi qua, thanh niên vẫn không có ý dừng lại, mà Triệu Hỉ vẫn khom người cung kính chờ đợi, có điều trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Bất giác đã đến giữa trưa, ánh nắng mùa xuân chiếu vào người vốn nên ấm áp, nhưng toàn thân Triệu Hỉ mồ hồ túa như mua, ngay cả mảng áo sau lưng cũng ướt đẫm. Triệu Hỉ cảm giác cả thân thể mình như bị chết khô rồi.
- Ồ? Ngươi là ai, từ đâu đến?
Cuối cùng thanh niên cũng ngẩng đầu lên, buông sách thẻ tre trong tay xuống, nghi hoặc hỏi.
“Phù”
Triệu Hỉ thở phào, thoáng hoạt động thân thể đã tê dại, khom người nói:
- Tại hạ phụng mệnh chủ công đến đón Gia Cát tiên sinh.
- Ừm, đó là Kinh Châu Lưu Kỳ đúng không?
Thanh niên như chợt nhớ ra gì đó, hỏi.
- Đúng vậy.
Triệu Hỉ cung kính đáp.
- Đồng nhi.
Thanh niên quay ra ngoài cửa gọi.
- Tiên sinh.
Tiểu Đồng chạy tới hơi chút kính nể liếc nhìn Triệu Hỉ, mới khom người nói.
- Hay đưa vị tráng sĩ này đi nghỉ ngơi trước, sau đó mới dẫn y đến phòng khách.
Thành niên làm như không thấy thái độ của Tiểu Đồng, sau khi căn dặn xong thì đứng dậy đi luôn.
- Tiên sinh chờ chút.
Triệu Hỉ tiến lên một bước nói.
- Ngươi còn có chuyện gì?
Thanh niên quay lại hỏi.
Triệu Hỉ lấy trong ngực ra một tấm khăn vải, cung kính đưa tới trước mặt người thanh niên, nói:
- Đây là thư mà chủ công tại hạ chuyển cho tiên sinh.
- Ừm, cầm tới đây.
Tiểu Đồng nhận khăn vải chạy đến giao cho thanh niên.
Nhìn thấy khăn vải trong tay thanh niên, Triệu Hỉ thi lễ một cái rồi mới đi theo Tiểu Đồng.
- Thư?
Thanh niên nhìn khăn vải trong tay hơi nghi hoặc một chút. Thư mà lớn như vậy sao, khăn vải này rộng dày, nào giống là thư.
Thanh niên lắc lắc đầu cầm thư đi vào trong thư phòng. Thư phòng này rất rộng, trong phòng đặt vô số sách thẻ tre, trên vách từng còn treo hơn mười tấm bản đồ, đầu mũi tên trên bản đồ rõ ràng xen kẽ như răng lược.
Thanh niên đặt sách trẻ tre trong tay sang bên cạnh, ngồi xuống bàn, do dự cầm khăn vải trên tay trải xuống mặt bàn, tấm khăn trải rộng chiếm gần hết mặt bàn, bèn dùng sách thẻ tre chặn lại, y nhìn nhìn tấm khăn vải.
- Cái gì đây…
Người thanh niên vừa liếc nhìn đã lập tức kinh hãi sắc mặt biến đổi.
Sửng sốt một hồi lâu thanh niên mới phục hồi lại, hít sâu một hơi, đứng lên đến bên đống khăn vải ở góc tường tìm trong đó ra một tấm khăn vải. Thanh niên cầm khăn vải bước nhanh lại bên bàn, mở khăn ra so sánh khai chiếc khăn vải với nhau.
Chỉ thấy trên hai tấm khăn vải đường nét rõ ràng, có núi cao, có dòng suối, có sông, rõ ràng là bản đồ Cửu Châu. Thế nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến thanh niên kinh hãi, đầu tiễn trên bản đổ đẩy mạnh chỉ về từng tòa thành trì, đường nét dưới từng tòa thành trì đều được đánh dấu, từ Kinh Châu đến Ích Châu lại tới Hán Trung, đầu tiễn bên trên những bản đồ này hoàn toàn tương tự với đầu tiễn trên bản đồ trong tay của thanh niên, dù là có chút sự khác biệt cũng không ảnh hưởng chút nào tới đại cục.
Thanh niên nhìn hai phần bản đồ sắc mặt biến đổi không biết là vui hay buồn, tấm bản đồ này y đã thuộc nằm lòng, là y phí hết tâm sức mới định ra được, mỗi một đầu tiễn trong đó đều là y trải qua đắn đo suy nghĩ.
Hơn nữa tấm bản đồ này y chưa từng cho người nào xem, dù là thê tử của y cũng chưa từng.
Nhưng tấm bản đồ trải trên bàn này dĩ nhiên không hề kém tấm bản đồ trong tay y chút nào, đả kích của chuyện này khiến y nghĩ mình mất bao công sức mới nghĩ được kế sách bình định, kết quả lại phát hiện người khác đã nghĩ ra được rồi.
Thời khắc này mặc dù là y cũng đều nghi ngờ học thức của mình, có điều dầu gì thanh niên cũng không phải là người thường sau một thời khắc mê muội cũng đã tỉnh táo lại, trong mắt toát lên vẻ kiên định.
Có tiếng bước chân vang lên, thanh niên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thiếu phụ mặc y phục trắng thuần đi vào. Thiếu phụ này che mặt ánh mắt nhu hòa mà thong dong, trong tay bưng một chén trà chậm rãi mà tới. Trong lúc đi quyến rũ mà không mất đi thanh nhã, thanh lệ mà lại thoát tục, khiến người ta không thể rời ánh mắt nhìn.
Có điều người thanh niên chỉ liếc nhìn một cái sau đó lại rơi vào trầm tư, trong mắt tựa như có việc khó giải quyết, gương mặt lại ngây ngô khiến người ta có cảm giác như ông cụ non.
Thấy thanh niên phản ứng như thế, trong mắt thiếu phụ lộ ra tia nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì khiến cho y khó giải quyết như thế, phu quân từ trước tới này luôn thong dong bình tĩnh tràn đầy tự tin nào từng có dáng vẻ như vậy chứ? Nghĩ tới đây, trên gương mặt tuyệt mỹ dưới khăn che mặt của thiếu phụ xuất hiện nụ cười.
Thiếu phụ chậm rãi đi tới trước mặt thanh niên, cũng không nói gì, cẩm chén trà nhẹ nhàng đặt trên bàn gần đó, sau đo mới đến bên cạnh thanh niên, ngồi quỳ xuống bên y, nghiêng đầu nhìn khăn vải trong tay y.
Đối với động tác của thiếu phụ thanh niên không có phản ứng chút nào, hoặc là y đã quen với sự tồn tại của nàng, ánh mắt thanh niên khi thì nhìn khăn vải khi thì nhìn về phía vách tường, lông mày lúc nhăn lúc chau lên, nhìn như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất lớn lao.
- Ồ?
Một tiếng nghi hoặc nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt sự trầm tư của thanh niên.
- Sao vậy?
Đối với việc thiếu phụ cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, thanh niên không hề trách tội, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nhìn nàng.
Trong mắt thiếu phụ lộ vẻ áy náy, sau đó đôi môi đỏ dưới khăn che mặt khẽ nhướng lên, hơi thở như hoa lan:
- Hai bức bản đồ này giống nhau nhỉ?
- Ừ.
Thanh niên lần thứ hai cúi đầu nhìn về phía hai bức bản đồ trong tay, lần này nhìn cực kỳ cẩn thận, xem hết tấm trên lại xem tấm dưới.
Thanh niên nghiêng đầu qua, cảm kích liếc nhìn thiếu phụ, lại lần nữa nhìn tấm bản đồ trên bàn. Vốn hai bức bản đồ này không hề kém nhau chút nào, nhưng tấm sau lại khác biệt một trời một vực.
Trên tấm bản đồ của y, sau khi Ích Châu đánh chiếm Hán Trung sẽ bị trì hoãn trong thời gian dài mãi cho đến khi thiên hạ chia ba phần. Mà tấm bản đồ trên bàn, sau khi chiếm cứ Hán Trung cũng không dừng lại mà vẫn chiếm cứ quận Thiên Thủy ở phía bắc, sau đó chuyển ngoặt Tây Bắc chiếm cứ Lương châu. Lúc này thanh niên mới phát hiện vốn Ích châu cùng Lương châu chỉ vẻn vẹn cách một quận Thiên Thủy, chỉ cần chiếm cứ quận Thiên Thủy là có thể mở ra đi đến Lương châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận