Tam Quốc Tranh Phong

Chương 482

- Truyền lệnh xuống, một canh giờ sau đại quân xuất phát đi thẳng đến Hán Trung.
- Tuân lệnh.
Tiếng kèn dồn dập vang lên, đại quân đóng ở bên ngoài Uyển Thành lập tức sửa sang lại hành trang chuẩn bị khởi hành, một canh giờ sau Lưu Kỳ mang theo Trương Tú, Dương Linh ra khỏi thành, mà nửa canh giờ trước Ngụy Diên đã dẫn dắt ba ngàn quân tiên phong đi trước rồi.
Ba vạn đại quân đi qua giữa quận Thượng Dung, mà Tào Nhân ở Thượng Dung và Tào Thuần ở Phàn Thành đều làm như không thấy, chỉ có điều dưới trướng phái binh mã tìm hiểu, nhưng cũng không có ngăn cản.
Về thám báo mà Tào Nhân và Tào Thuần phái tới Lưu Kỳ cũng không đuổi đi, chỉ yêu cầu đại quân đề phòng, sau đó hiên ngang thẳng hướng về phía huyện Thạch Tuyền.
Ngày hôm sau, thời điểm đoàn người Lưu Kỳ đuổi tới huyện Thạch Tuyền, Cam Ninh cùng mười ngàn thủy quân đã sớm chờ ở chỗ này, dưới sự trợ giúp của mười ngàn thủy quân Cam Ninh, ba vạn binh mã vượt qua Hán Thủy, mà Cam Ninh cũng theo sau dẫn mười ngàn thủy quân ngược dòng mà đi thẳng đến Nam Trịnh.
Hán Trung tuy rằng cũng có thủy quân, nhưng thủy quân của Hán Trung cũng chưa đến hai ngàn, đánh một số sơn tặc là có thể, nhưng so sánh với mười ngàn thủy quân Kinh Châu quả thật là khác nhau một trời một vực, bởi vậy Diêm Phố cùng Trương Anh đóng ở Nam Hương cũng không hề ngăn cản, ba vạn đại quân thuận lợi Lưu Kỳ vượt qua Hán Thủy.
Hơn nữa Hán Thủy tấn công đi ra bình nguyên Hãn Thủy cực kỳ rộng lớn, cho dù là phải người đến tấn công Lưu Kỳ cũng không thể ngăn cản Lưu Kỳ sang sông, chỉ có thể gia tăng thương vong mà thôi.
Phía tây nam Hán Trung một mảnh đường bằng phẳng, cho dù Hán Trung cố thủ thành, cũng không nhất định có thể ngăn cản được ba vạn đại quân của Lưu Kỳ, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian tốc độ hành quân của Lưu Kỳ mà thôi. Vì vậy Diêm Phố vừa đến Nam Hương đã đem tất cả dân chúng phụ cận toàn bộ cho vào trong thành, ép Lưu Kỳ tấn công Hán Trung.
Mấy huyện phía bắc cũng giống như thế, thành vững chắc, Diêm Phố đã nghiêm lệnh để cho dân chúng dồn vào trong thành, không trực tiếp giao chiến cùng Lưu Kỳ.
Ngoài thành Nam Hương, Ngụy Diên dẫn ba ngàn quân tiên phong đuổi tới. Lúc này Ngụy Diên đang ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn trên thành, mà phía sau Ngụy Diên mấy chục tên binh sĩ đối mặt với trên thành mắng to.
Theo ánh mắt của Ngụy Diên, có thể nhìn thấy trên cổng thành một tấm bảng bằng gỗ thật to, phía trên viết hai chữ miễn chiến.
Hắn đầy lòng tin tưởng chạy tới nơi này chính là muốn công thành nhổ trại, lập nên công huân, nhưng tới một thành trì liền gặp phải tình huống như vậy, trong lòng Ngụy Diên tức giận như nào có thể nghĩ, hắn lúc này hận không thể đem binh sĩ trên cổng thành chặt thành tám khối.
Bốn phía tiếng mắng chửi ngày càng nhỏ, mấy chục tên binh sĩ miệng đắng lưỡi khô, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Ngụy Diên.
- Thay người, tiếp tục!
Ngụy Diên vung tay lên, lúc này lại có mấy chục tên sĩ tốt lên thay thế, tiếp tục mắng chửi lên cổng thành.
- Tướng quân, cho ta ba trăm binh sĩ, ta ra khỏi thành giáo huấn thằng nhãi cuồng vọng này một chút.
Trên thành, vài tên tiểu tướng vây quanh hai người, hai người này đúng là Diêm Phố và Trương Anh. Lúc này bốn phía mấy tên tiểu tướng đều là vẻ mặt giận dữ, mà ngay cả Trương Anh tay cũng nắm chặt chuôi kiếm, trên cánh tay gân xanh nổi lên.
Nghe thế, Trương Anh quay sang nhìn Diêm Phố, trong thành chức quan Diêm Phố là lớn nhất. Chú ý tới ánh mắt bốn phía, Diêm Phố lắc đầu:
- Các ngươi không phải là đối thủ của hắn.
- Sao Công Tào lại nói vậy, còn chưa có giao chiến làm sao người biết chúng ta không dánh lại hắn, ta thấy rõ ràng là Công Tào e sợ.
Câu nói đầu tiên đã chọc giận mất tên tiểu tướng, lúc này có một gã tiểu tướng không nhịn được hét to.
- Càn rỡ!
Trương Anh sắc mặt âm trầm, ánh mắt như đao nhìn về phía tên tiểu tướng kia, khiến cho mấy tên tiểu tướng chấn động một phen. Tuy rằng không biết tại sao Diêm Phố lại đóng kín bốn cửa, nhưng hắn biết từ xưa đến này mưu lược của Diêm Phố không tầm thường, nhất quyết sẽ không cố tình gây sự càng sẽ không e sợ.
- Không sao, Ngụy Diên này nhìn qua không hơn các ngươi là mấy, nhưng các ngươi đừng quên hắn giết đại tướng Hứa Chử dưới tay Tào Tháo. Tuy rằng giết được Hứa Chử trong lúc trước đó bản thân Hứa Chử đã bị trọng thương, nhưng Ngụy Diên có thể giết Hứa Chử, các ngươi không thể so sánh được. Cộng thêm phía sau Ngụy Diên còn có ba vạn đại quân, trong quân binh nhiều tướng mạnh, theo đó binh mã trong thành này không phải là đối thủ, chẳng lẽ các ngươi có thể nắm chắc đánh bại ba vạn đại quân này của Lưu Kỳ, đánh bại Ngụy Diên, đánh bại Tuyên Uy hầu Trương Tú ư?
Diêm Phố nhìn thoáng qua mọi người lắc đầu, không phải hắn đả kích khí thế của mấy người, mà là thực lực này thật sự quá kém, hiện giờ ngoại trừ cố thủ không còn cách nào khác.
Lời nói của Diêm Phố giống như một chậu nước lạnh dội xuống đầu mấy người, Ngụy Diên giết Hứa Chử là vì Hứa Chử đã bị trọng thương, bọn họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên và kính sợ, nhưng Tuyên Uy hầu Trương Tú đầu hàng bọn họ đều rõ ràng.
Hiện giờ nơi này lại không có ai trấn thủ, không có trọng binh, muốn chống cự lại ba vạn binh mã Kinh Châu đúng là mơ mộng hão huyền.
- Tiên sinh, vậy chúng ta …
Trương Anh vẻ mặt lo lắng nhìn Diêm Phố.
- Không cần lo lắng, vài thành trì tuy rằng không qáu chắc chắn, nhưng chống cự một thời gian đã đủ rồi kéo dài thời gian cho chủ công âm thầm bắt tay với Tào binh ở Thượng Dung, đợi cho sĩ khí của Lưu Kỳ giảm xuống chúng ta thừa cơ tập kích, Tào binh sẽ tấn công từ phía sau.
Diêm Phố lắc đầu, lúc này càng kéo dài thời gian, đối với Hán Trung càng có lợi.
Khi mấy người nói chuyện, phía dưới binh lính chửi mắng đã thay đổi nhiều lần, tuy rằng trong lòng Ngụy Diên tức giận, nhưng biết muốn lấy thành Nam Hương cũng không còn cách nào, hắn dẫn ba ngàn người đi trước, cũng không mang theo vũ khí công thành, hơn nữa hắn biết trong thành binh mã Diêm Phố mang tới chỉ có mười ngàn, ba ngàn người của hắn làm thế nào công thành.
- Đem tình huống nơi này bẩm báo cho chủ công, ta đi các huyện khác tìm hiểu tin tức trước.
Thấy Diêm Phố trong thành cũng không tính ra khỏi thành, Ngụy Diêm bất đắc dĩ dẫn ba ngàn binh mã chạy tới huyện Hoàng Kim.
- Tuân lệnh.
….... … … … … … …
- Ngụy Tướng quân truyền lại tin tức, nói Diêm Phố đã dẫn binh mã đóng tại Nam Hương, lúc này dân chúng ngoài thành Nam Hương đã bị hắn dời hết vào thành, mặc kệ Ngụy Tướng hắn khiêu khích như thế nào Diêm Phố vẫn đóng chặt cửa thành.
- Ồ, xem ra Diêm Phố này cũng khá đấy.
Lưu Kỳ nhíu mày, nếu Diêm Phố thật sự tính cố thủ thành vậy thì muốn đánh Hán Trung thật đúng là cần phí một chút công phu.
- Chủ công, Ngụy Tướng quân đã dẫn dắt quân tiên phong đến các huyện khác tìm hiểu tin tức rồi.
- Ừ, ngươi trở về nói cho hắn biết, bảo hắn có tin tức lập tức truyền về.
Lưu Kỳ gật gật đầu.
Hai canh giờ sau đó, Lưu Kỳ mang theo ba vạn đại quân chạy tới ngoài thành Nam Hương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận