Tam Quốc Tranh Phong

Chương 400

- Hôm nay ta mới biết cái gì gọi là tự cao tự đại, cô hảo tổn tâm sức kiến tạo Thân Vệ Doanh không ngờ ở trước mặt Phi Long Quân và Phi Hổ Quân của Kinh Châu cũng không là gì, quả nhiên là nực cười.
Tôn Sách suy sụp ngay tại chỗ , nhìn mọi người vừa khóc vừa cười nói.
Nghe Tôn Sách nói vậy, mọi người đang ngồi khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng. Giang Đông binh bại mỗi một người ngồi đây đều có trách nhiệm, lúc này nghe được Tôn Sách nói lời này, mọi người cũng đều tiến lên gánh vác khuyết điểm.
- Chủ công, thuộc hạ thân làm thống quân đại đô đốc , chỉ huy vô phương, quản lý lại càng buông thả, nếu bàn về trách nhiệm thuộc hạ có trách nhiệm lớn nhất, kính xin chủ công trị tội.
Chu Du là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất xấu hổ nói.
- Chủ công, thuộc hạ thân là quân sư, không chỉ không thể bày mưu tính kế hơn nữa còn khiến mấy vạn đại quân Giang Đông không đủ lương thảo lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, thật sự là tội lớn đến cực điểm, kinh xin chủ công trị tội.
Trương Hoành theo sát phía sau tiến lên, quỳ lạy nói.
- Chủ công, nếu bàn về sai lầm thì thuộc hạ mới là tội nhân lớn nhất, thuộc hạ từ lúc đến trong quân tới này nhiêu loạn quân tâm khiến đại quân bị hủy hoại kế hoạch đã sở định chỉ trong chốc lát, để đại quân lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, thuộc hạ thực sự là người có tội lớn nhất.
Lỗ Túc lúc này cũng quỳ rạp xuống đất xấu hổ nói .
Ngay sau đó mọi người trên đại điện cũng quỳ rạp xuống đất chủ động nhận sai lầm, trong lúc nhất thời trên đại điện ngoại trừ Tôn Sách những tất cả những người khác tất cả đều quỳ rạp xuống đất.
- Các ngươi đứng lên đi.
Tôn Sách thấy mọi người đều quỳ xuống gượng cười bất đắc dĩ nói .
- Tạ ơn chủ công.
Mọi người đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.
- Cô mấy ngày gần đây mới đột nhiên thức tỉnh, hoàn cảnh của cô và bá vương Hạng Vũ lúc trước dữ dộ như nhau nhưng cô tự nhận thấy kém xa Hạng Vũ, bởi vậy cũng không uy thế như Hạng Vũ, mấy ngày bại trận gần đây khiến cô hoàn toàn thức tỉnh, trận chiến này bại hoàn toàn là trách nhiệm của cô, các ngươi không cần tranh cãi nữa.
Tôn Sách thở dài nhìn mọi người nói.
Nói xong Tôn Sách đột nhiên nghiêm mặt cất cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Chu Du làm Đại đô đốc của Giang Đông, đốc hết thảy quân vụ của Giang Đông, Trương Chiêu làm thái thú Ngô Quận, quản lý chính vụ của Giang Đông, Lỗ Túc làm trưởng sử Ngô Quận hiệp trợ Trương Chiêu xử lý sự vụ Giang Đông, Trương Hoành làm phụ quân tướng quân của Giang Đông hết thảy phụ trách chính vụ chiến sự đồng thời phụ trách lựa chọn nhân tài , tìm tòi người tài cho Giang Đông ta.
- Vâng.
Tôn Sách nói xong mọi người mới thức tỉnh, ba người Chu Du bước lên phía trước khom mình thi lễ nói.
- Lệnh Hoàng Cái làm thống lĩnh thủy quân Giang Đông cùng với thái thú Bộ Chất Lư Giang, dựng thêm quân doanh của thủy quân, huấn luyện thủy quân ngăn chặn thủy quân Kinh Châu xâm nhập. Lăng Thao, Lăng Thống làm phó tướng của Hoàng Cái đuổi toàn bộ thủy quân Kinh Châu ra khỏi Giang Đông.
- Tạ ơn chủ công.
Lăng Thống thấy Tôn Sách không truy cứu tội binh bại của Lăng Thao trong lòng vui mừng nói.
Tôn Sách gật đầu nói với Chu Thái:
- Mệnh Chu Thái làm thống lĩnh hộ vệ của cô, từ trong mười vạn đại quân lựa chọn ra mười ngàn người có khả năng chinh chiến để thành lập.
- Tạ ơn chủ công.
Trong lòng Chu Thái kích động, thống lĩnh Thân Vệ Doanh là thân tín của Tôn Sách.
- Từ hôm nay trở đi Thân Vệ Doanh đổi tên thành tân quân, mệnh Lã Mông, Trần Vũ thảo ra nghịch tướng quân, phân biết dẫn đầu mười lăm ngàn binh mã thảo phạt phản nghịch của Giang Đông, bất kể là sơn tặc hay là phản đồ cũng không buông tha.
- Vâng.
- Lã Mông, Trần Vũ đềi thở phào nhẹ nhõm, khi bọn họ nghe được Tôn Sách đối tên Thân Vệ Doanh thành tân quân, trong lòng hai người đều nguội lạnh, tuy nhiên khi nghe lời nói sau hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Trải qua lần giao chiến này hai người cũng biết thiếu sót của Thân Vệ Doanh, Thân Vệ Doanh mặc dù là quân tinh nhuệ nhưng không có kinh nghiệm, chiến lức so với sĩ tốt Giang Đông bình thường cao hơn mọt chút.
- Mệnh Hàn Đương chỉ huy mười ngàn binh mã tiếp ứng Tử Nghĩa, quan trọng nhất phải đảm bảo Từ Nghĩa bình yên trở về.
Tôn Sách nhìn Hàn Đương, tuy nói là như vậy nhưng trong lòng Tôn Sách cũng không mười phần nắm chắc.
- Vâng .
Hàn Đương lĩnh mệnh mà đi .
- Được rồi, những người khác sau khi trở lại Ngô Quận sẽ quyết định sau.
Tôn Sách nhìn mấy người còn lại trên đại điện lắc đầu nói.
- Báo! chủ công, huyền Bành Trạch và huyện Hồ Khẩu có cấp báo, ngay tại vừa rồi Kinh Châu Phi Hổ Quân đã hạ được huyện Bành Trạch và huyện Hồ Khẩu.
Một gã tiểu tướng Giang Đông vội vàng hấp tấp đi đến nói.
- Cái gì?
Trên đại điện mọi người đều lên tiếng kinh hô, vẻ mặt không thể tin, không ngờ Kinh Châu chủ động đánh vào Giang Đông, chẳng lẽ Kinh Châu toàn diện khai chiến với Giang Đông hay sao?
Trong lòng Tôn Sách cũng trầm xuống, nhìn về phía Chu Du và Lỗ Túc.
- Chủ công, hành động lần này của Kinh Châu là muốn đặt một cái đinh, để cho Giang Đông ta ném chuột sợ vỡ bình.
Lỗ Túc suy nghĩ một chút nói, lúc này tuy tình hình của Kinh Châu tốt nhưng bên trong Kinh Châu cũng vừa mới ổn định, lúc này Lưu Kỳ có lẽ không muốn khai chiến với Giang Đông.
- Đúng vậy, chủ công người đã quên hồ Bà Dương, nếu Kinh Châu đã chiếm cứ Sài Tang thì tự nhiên sẽ không để cho hồ Bà Dương trở thành căn cứ thủy quân của Giang Đông, chỉ cần chiếm cứ Bành Trạch và Hồ Khẩu là có thể ngăn thủy quân Giang Đông ta ở hồ Bà Dương.
Chu Du cũng mở miệng nói.
- Một khi đã như vậy Giang Đông ta nhượng bộ hai huyện đó thì sẽ như thế nào.
Tôn Sách cất cao giọng nói .
Một khi đã như vậy, hai huyện đó ta tặng cho Kinh Châu thì sẽ như thế nào?
Trong lòng Tôn Sách đã có quyết định, cất cao giọng nói.
Biểu hiện của Tôn Sách khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ lập tức tỉnh ngộ. lúc này nếu Kinh Châu chiếm lĩnh hai huyện Bành Trạch và Hồ Khẩu, tất nhiên sẽ phái trọng binh phòng thủ, mà đích thực Giang Đông binh đã bại, tổn thất thê thảm, lương thảo thiếu, sĩ khí quân bị hạ, lúc này tấn công hai chuyện Bành Trạch và Hồ Khẩu hiển nhiên không phải là một thời cơ tốt.
Mấy người Chu Du, Lỗ Túc liếc nhau đều thấy được trong mắt nhau sự kinh ngạc và niềm vui bất ngờ. Hiển nhiên, Tôn Sách có thể trong thời gian ngắn ngủi đưa ra được quyết định chính xác như vậy trong lòng mấy người vừa vui vừa sợ, sau đó Tôn Sách còn đưa ra các mệnh lệnh liên tiếp, trong lòng mọi người đều giật mình, xem ra Tôn Sách đang chuẩn bị mở rộng thực lực.
- Chủ công anh minh.
Mọi người vội vàng khom người nói.
- Mệnh thái thú Bộ Chất của Lư Giang lĩnh binh Lư Giang giám thị chặt chẽ hai huyện Bành Trạch và Hồ KHẩu không được có chỗ lơ là.
Tôn Sách suy nghĩ một chút nói, nguyên bản lúc đầu hắn còn muốn điều Bộ Chất đến Ngộ Quận, không ngờ Kinh Châu lại đánh vào Giang Đông, Bộ chất tương đối quen thuộc Lư Giang, vừa lúc đóng giữ Lư Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận