Tam Quốc Tranh Phong

Chương 390

- Không hay rồi.
Động tĩnh trên bờ lớn như vậy, tất nhiên không thể gạt được Lăng Thao vẫn luôn chú ý đến tình huống trong thủy trại. Đồng tử Lăng Thao chợt co lại, sắc mặt kém tới cực điểm, hiện tại tàu chiến của Giang Đông không thể di chuyển được, giống như bia ngắm, binh lính Kinh Châu căn bản là không cần nhắm cũng có thể bắn mũi tên trúng vào tàu chiến của Giang Đông.
Lúc đó lửa càng lúc càng lớn, mấy trăm tàu chiến Giang Đông cũng có thể bị thiêu trụi hoàn toàn.
- Mau! Triệu tập hai ngàn binh mã giết hết binh mã Kinh Châu đang ở trên bờ, sau đó đóng tại nơi đó.
Lăng Thao quay đầu sang lo lắng nói với gã tiểu tướng bên cạnh.
- Tướng quân yên tâm, ta tất sẽ khiến mấy người này có đi mà không có về.
Trong mắt tiểu tướng hiện lên vẻ vui mừng, mặc dù chỗ này dễ dàng được Lăng Thao cất nhắc, nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, có thể rời khỏi tiểu tướng tự nhiên rất mừng.
Mấy trăm hỏa tiễn rơi xuống, lúc này còn có khoảng hơn chục thuyền khoảng cách tương đối gần lập tức bị bốc cháy, hơn nữa không chỉ có như thế, lúc này còn có dầu trẩu nồng nặc do trên bờ binh lính Kinh Châu thỉnh thoảng hắt vẩy xuống, mấy chục tàu chiến tới gần bờ đã bị lửa đốt, mà ngay cả trên mặt nước cũng bị dầu trẩu bao chùm đốt cháy.
- Canh gác ở địa phương trọng yếu không để cho binh lính Giang Đông đi lên.
Tiểu tướng đang lúc chỉ huy mọi người bắn hỏa tiễn lên tàu chiến Giang Đông phóng hỏa tiễn cũng chú ý binh lính Giang Đông tới gần vội phân phó.
Phía mình tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm người, nếu không thể chiếm được địa phương trọng yếu từ trên cao xuống thì căn bản không có khả năng ngăn cản binh lính Giang Đông tấn công.
Nghe được tiểu tướng phân phó, lúc này có gần trăn người buông cung tên trong tay, rút ra trường đao từ trên cao nhìn xuống canh gác chặt chẽ địa điểm quan trọng, và có gần trăm người phía sau những người này giơ cao cung tên, hiển nhiên chỉ cần binh lính Giang Đông tới họ liền không chút do dự mà bắn tên.
Hỏa tiễn không ngừng rơi xuống, trên tàu chiến lửa càng lúc càng lớn, không đến nửa canh giờ thì có gần một nửa tàu chiến Giang Đông bị cháy, thậm chí có mấy chục tàu chiến bị đốt cháy không còn nhận ra hình dáng ban đầu, trên tàu chiến binh lính cũng giãy dụa không ngừng nhảy xuống nước.
Mà binh lính trên bờ một mặt đánh lui binh lính Giang Đông đi lên, một mặt phóng hỏa tiễn, hơn nửa canh giờ đã dùng hết tên. Nhìn Lăng Thao chém giết hưng phấn trong thủy trại, tiểu tướng hừ lạnh một tiếng, để lại ba trăm người đóng ở đây, còn mình dẫn dắt binh lính tiến đến quân doanh trên bờ.
Lúc này là dịp tất cả thủy quân Giang Đông đều tập trung ở trong thủy trại để ngăn cản thủy quân Kinh Châu cho nên trong doanh trại không có người nào, hơn nữa cho dù là có người trốn ở chỗ này khi nhìn thấy gần hai trăm người lao đến cũng sẽ không dám ngăn cản, bởi vậy tiểu tướng mang hai trăm người không hề bị ngăn cản đi vào doanh trại.
Tiểu tướng dạo một vòng trong trại, dừng ở hậu doanh, nơi này chồng chất lương thảo của thủy quân Giang Đông, tiểu tướng không do dự lập tức lệnh cho binh lính đốt hết đống lương thảo này.
Không bao lâu ngọn lửa lan tràn tới toàn bộ hậu doanh, tất cả lương thực đại quân Giang Đông đều bị đốt hết, mà phía xa đang không ngừng bắn tên sau khi thấy bên trong doanh trại đặc khói đen, lúc này tức giận đến muốn hộc máu đi.
Mà lửa lớn giống như là đè bẹp ý chí chiến đấu cuối cùng của thủy quân Giang Đông, nhìn thấy lương thảo bị đốt, trong thủy trại sĩ khí binh lính giảm sút, không hề muốn chiến đấu nữa.
- Lại thêm năm ngàn binh mã.
Cam Ninh thấy khói đen trong thủy trại Giang Đông, ngẩn người liền ngay lập tức như minh bạch được cái gì, lúc này nói với tiểu tướng phía sau.
Này lần tổng cộng có bốn vạn đại quân Kinh Châu, đã có hai vạn quân giao chiến cùng thủy quân Giang Đông, hiện giờ Cam Ninh lại đưa vào năm ngàn người, hiển nhiên là không nghĩ muốn trì hoãn.
Thực sự năm ngàn người này lại khiến cho sĩ khí của thủy quân Kinh Châu tăng lên rất nhiều, mà thủy quân Giang Đông thấy binh lính Kinh Châu ngày càng nhiều vẻ mặt liền suy sụp, căn bản cũng không có một chút ý chí chiến đấu nào.
Mà trên tàu chiến, Lăng Thao lúc này cũng luống cuống tay chân, trong thủy trại mấy trăm tàu chiến chen chúc nhau không ngừng, căn bản là không hoạt động được, mà ngược lại khiến binh mã Kinh Châu chui chỗ trống, không chỉ có binh lính đầu nhập không ít, hơn nữa binh lính đánh lén xung quanh cũng không kém, lúc này trong thủy trại đã vỡ nát.
Nhìn tình huống trong đại doanh Lăng Thao thở dài, biết rõ không thể cứu vãn, cũng không có ý nghĩ muốn tái chiến, thầm nghĩ muốn chỉ huy binh lính Giang Đông còn sót lại phá vòng vây trở về.
- Lăng Thao muốn chạy!
Cam Ninh nhìn tình hình trong thủy trại đoán được tâm tư của Lăng Thao.
Tuy rằng Lăng Thao chỉ huy thủy quân chống cự ác liệt, nhưng lại lo lắng không thôi, hẳn là một lòng muốn phá vòng vây của Cam Ninh, tất nhiên là chỉ huy binh lính tấn công một bên.
Hướng Lăng Thao lựa chọn chính là trên bờ, nơi đó binh lính Kinh Châu ít nhất, cho dù là có mấy trăm binh lính chiếm giữ bãi đất, nhưng chỉ cần đại quân vừa đến mấy trăm binh lính căn bản là không có chút ảnh hưởng gì.
Trong bụng đã quyết định Lăng Thao liền chỉ huy binh lính rút lui, lúc này tàu chiến Giang Đông đã dựa vào lẫn nhau, Lăng Thao chỉ huy binh lính nhảy qua từng chiếc tàu chiến, đem binh lính Kinh Châu bỏ lại phía sau.
Thấy Lăng Thao muốn chạy, Cam Ninh sẽ không ngồi im một chỗ không quan tâm, bèn lệnh cho tiểu tướng một mặt thu nạp binh lính Giang Đông, vừa vòng qua thủy trại mà đi. Lần này hắn muốn đích thân giết Lăng Thao, chỉ cần Lăng Thao chết thủy quân Giang Đông sẽ bị chia năm xẻ bảy mặc cho hắn xử trí.
Thấy Cam Ninh đuổi theo, Lăng Thao lại không dám chậm trễ bước chân nhanh hơn.
Mặc dù mấy trăm binh lính Kinh Châu canh giữ ở trên bờ thực lực không mạnh, nhưng cũng chặn Lăng Thao được một thời gian ngắn, chính là trong khoảng thời gian này Cam Ninh mới đuổi theo kịp Lăng Thao.
- Ngươi chính là Cam Ninh?
Thấy Cam Ninh đuổi theo, Lăng Thao dứt khoát không hề chạy trốn nữa, xoay người nhìn về phía Cam Ninh lạnh lùng nói.
Cam Ninh thống lĩnh bốn vạn đại quân, chỉ cần giết chết Cam Ninh, vậy bốn vạn thủy quân Kinh Châu này tự nhiên không đánh mà bại. Hiển nhiên ý tưởng này cũng không chỉ có Cam Ninh nghĩ đến.
- Không sai.
Cam Ninh tay cầm trường kiếm không nhanh không chậm nói.
- Giết!
Lăng Thao không chần chờ chút nào, đột nhiên tiến lên trường kiếm trong tay đâm thẳng đến đầu Cam Ninh. Chứng kiến Cam Ninh giết thủy quân Giang Đông mà có thể giữ lại được một phần thực lực, đối với thắng thua, Lăng Thao chưa từng nghĩ đến.
Thấy Lăng Thao giết đến, Cam Ninh cũng không nói lời vô ích, trường kiến trong tay cũng đồng thời đâm thẳng đến Lăng Thao.
Phập!
Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm Cam Ninh cũng đã xuyên qua khôi giáp của Lăng Thao.
- Ngươi!
Lăng Thao không thể tin nhìn trường kiếm đang đâm vào ngực mình, không ngờ mình bị đánh bại, hơn nữa ngay cả một chiêu cũng không đỡ được. Cho đến lúc này Lăng Thao mới ý thức được, người trước mắt này hóa ra không phải là tướng lĩnh vô năng của Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận