Tam Quốc Tranh Phong

Chương 544

Chỉ có Tự Thụ và mấy người Trương Cáp đều có sắc mặt trầm xuống, lúc này mà dám xông vào đại trướng chỉ có thể là xảy ra đại sự gì, nếu không không ai dám xông vào đại trướng vào lúc này.
Mỗi người đều mang một tâm tư khác nhau nhìn ra ngoài cửa lều, tiếng bước chân ngày càng gần, một gã thám báo giơ cao ấn tín bước nhanh tới.
Nhìn thấy người này Trương Cáp biến sắc, người này chính là tướng lĩnh tín hắn tín nhiệm nhất dưới trướng, là thống lĩnh thám báo do hắn huấn luyện ra, cũng chỉ có người này mới có thể sử dụng ấn tín của hắn khi hắn không có ở đó. Đương nhiên chuyện phải sử dụng đến ấn tín tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Người biết thân phận người này không chỉ có một mình Trương Cáp, Tự Thụ và vài tướng lĩnh có quan hệ tốt với Trương Cáp đều biết thân phận người này, biết vật mà người này giơ lên cao là cái gì.
- Ngươi là người phương nào, lại dám tự tiện xông vào đây?
Có người không nhận ra người này, nhìn thấy người này cầm theo quan ấn đi đến bèn quát hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía tiểu tướng xem tiểu tướng trả lời thế nào, một số người tâm tư linh đồng nhìn qua phản ứng của mấy người Trương Cáp thì biết người này chính là thủ hạ của ai, bất kể là vì chuyện gì, tự tiện xông vào đại trướng là mạo phạm Viên Thiệu, tội không nhẹ.
- Bái kiến minh công, mạt tướng là tiểu tướng thám báo dưới trướng Trương Cáp tướng quân, hôm nay tự tiện xông vào đại trướng là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với minh công.
Tiểu tướng khom người nói, nhưng sự vội vã nghiêm trọng thì ai cũng có thể nhìn ra.
Viên Thiệu nhìn về phía Trương Cáp, thấy Viên Thiệu nhìn, Trương Cáp bước lên nói:
- Khởi bẩm chủ công, người này đúng là người dưới trướng mạt tướng.
- Ừ, ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo với ta mà dám tự tiện xông vào đại trướng?
Viên Thiệu gật đầu nhìn về phía tiểu tướng nói.
- Khởi bẩm minh công, thám báo dưới tay mạt tướng đã phát hiện tung tích đại quân Tào Tháo, tổng cộng một vạn binh mã, tất cả đều là quân tinh nhuệ.
Tiểu tướng khom người nói.
- Cái gì? Ở đâu?
Viên Thiệu biến sắc nói.
- Trên một con đường nhỏ cách đây hai mươi dặm, nhìn đường hành quân của Táo Tháo thì có lẽ là chạy tới Ô Sào.
Tiểu tướng cung kính nói.
- Ô Sào!
Viên Thiệu lên tiếng kinh hô rồi đột nhiên đứng dậy, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo:
- Ngươi phát hiện ra binh mã Tào Tháo là khi nào?
- Vào một khắc đồng hồ trước, sau khi thám báo dưới tay mạt tướng phát hiện ra binh mã Tào Tháo đã vội vàng thông báo tin tức này cho các bộ phận ở ven đường biết.
Tiểu tướng nói.
- Ngươi lui ra đi.
Viên Thiệu phất tay ra hiệu cho tiểu tướng lui ra.
- Vâng.
- Các ngươi thấy thế nào?
Viên Thiệu ngồi xuống nhìn về phía mọi người nói.
- Chủ công, Tào Tháo rõ ràng là muốn đánh lén lương thảo quân ta, kính xin chủ công nhanh chóng phái viện quân tiếp viện Ô Sào, đồng thời triệu tập binh mã bao vây tiêu diệt một vạn binh mã này.
Không đợi Viên Thiệu nói õng, Tự Thụ vội vàng đứng dậy nói.
- Chủ công, lúc này tiếp viện Ô Sào đã chậm, huống chi ở Ô Sào quân ta có hai vạn binh mã, lại có đại tướng Thuần Vu Quỳnh trấn thủ, Tào quân chỉ vẻn vẹn có một vạn người ở đó sao công được Ô Sào. Trong đại doanh Tào Tháo không có đến năm vạn người, chính là một thời cơ tốt để tấn công đại doanh của Tào Tháo, nhân cơ hội này công phá Tào Doanh, ngày chủ công đóng đô ở Trung Nguyên sắp tới.
Phùng Kỷ cũng đứng dậy nói.
- Trên chiến trường tình thế thay đổi trong chớp mắt, mặc dù Ô Sào có hai vạn quân nhưng lại không hề biết Tào binh tới đánh lén, nếu sơ suất tạo cơ hội cho Tào quân lợi dụng thời cơ, lương thảo của mấy chục đại quân sẽ bị thiêu hủy, trong khoảnh khắc đại quân sẽ sụp đổ ngay.
Tự Thụ nói.
- Hừ, nơi này cách Ô Sào ít nhất cũng một canh giờ đường, cho dù phái đại quân tới đó thì trận chiến ở đó cũng đã xong, còn không bằng nhân cơ hội tấn công Tào doanh. Có phải là giám quân đại nhân không tin tưởng vào Thuần Vu tướng quân ở Ô Sào không. Thuần Vu tướng quân chiến công hiển hách, theo chủ công nhiều năm ít khi bị bại, một vạn binh mã Tào Tháo làm sao có thể hạ được Ô Sào
Quách Đồ hừ lạnh nói.
- Nếu không tiếp viện, một khi Ô Sào thất thủ, sai lầm này ai gánh? Ai có thể gánh nổi trách nhiệm này?
Tự Thụ chán ghét nhìn đám người Quách Đồ, trầm giọng nói.
- Đủ rồi. Ô Sào quan hệ trọng đại không thể không cứu, nhưng có Thuần Vu tướng quân ở đó số Tào binh kia cũng không thể chiếm được chỗ tốt gì, bây giờ cần phải bàn luận chuyện công phá Tào doanh.
Viên Thiệu phất tay, dường như là bài xích đề nghị của Tự Thụ, nhưng cũng cảm thấy Tự Thụ nói có lý chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
- Chuyện này…
Tự Thụ sửng sốt nhìn Viên Thiệu không nói gì nhưng trong lòng như đang rỉ máu, đến lúc này Tự Thụ mới hiểu, không phải đám người Quách Đồ là nguyên nhân dẫn tới đại quân chậm chạp không thể đánh hạ Tào doanh, mà nguyên nhân chủ yếu chính là Viên Thiệu, là Viên Thiệu tự cao tự đại, kiêu ngạo, ngông cuồng, sẽ không bao giờ nghe theo lời đề nghị của bọn họ, cho dù hắn nghĩ lời đề nghị ấy đúng cũng không nghe theo.
Ô Sào là nơi trữ lương thảo của mấy chục vạn đại quân, chỗ như vậy đừng nói là hai vạn đại quân, cho dù là mười vạn đại quân trấn thủ cũng không đủ, một đạo lý dễ hiểu như vậy ngay cả một binh lính bình thường cũng đều hiếu được, làm sao Viên Thiệu lại không hiểu. Là Viên Thiệu cố ý không nghe theo đề nghị của bọn họ, là hắn muốn bồi dưỡng đám người Quách Đồ để tranh đấu với nhóm người mình.
Công cao lấn chủ, nhóm người mình còn xa mới đạt tới cấp độ đó nhưng Viên Thiệu mới bắt đầu bình định thiên hạ mà đã chuẩn bị chèn ép công thần bọn họ rồi.
Lúc này Tự Thụ nản lòng không muốn tham dự việc của Ký Châu. Nghĩ như vậy Tự Thụ đột nhiên nghĩ đến Kinh Châu Lưu Kỳ, cái hiệp ước mà mình từng nghĩ là hoang đường thì tình hình hiện tại dường như đang đi đúng quỹ tích đó, rõ ràng là chiếm hết ưu thế nhưng lại cố tình tự tìm đường chết.
Nếu Viên Thiệu thật sự binh bại, mình sẽ đầu nhập vào Kinh Châu không? Sau khi trở về Nghiệp Thành, nhất định phải tìm Từ Nguyên Trực hỏi cho rõ ràng, Tự Thụ cảm thấy dường như ngay từ lúc đầu đã rơi vào trong bẫy của Lưu Kỳ.
Đang mải nghĩ thì bên kia đã có kết luận.
- Chủ công, Trương Cáp tướng quân, Cao Lãm tướng quân ở Ký Châu có uy vọng rất cao, nếu để hai người này thống lĩnh đại quân tấn công Tào Doanh là rất thích hợp.
Giọng nói của Phùng Kỷ lạnh như băng nhưng lại khiến Tự Thụ thất kinh, vừa rồi Trương Cáp và Cao Lãm đã ủng hộ mình, vì sao Phùng Kỷ còn để hai người này tấn công Tào doanh, chẳng lẽ không sợ hai người này thật sự đánh bại Tào doanh, chiếm được công lao hay sao.
Tự Thụ đang nghi hoặc thì giọng nói của Viên Thiệu vang lên.
- Một khi đã như vậy, Trương Cáp, Cao Lãm dẫn binh mã tấn công Tào doanh, Quách Đồ, Thẩm Phối, Phùng Kỷ, ba người các ngươi dẫn số binh mã còn lại theo bên cạnh tấn công Tào doanh, trước khi mặt trời mọc nhất định phải công phá Tào doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận