Tam Quốc Tranh Phong

Chương 343

Dứt lời Giả Hủ không dừng lại, cất bước ra khỏi phủ đệ lên xe đi về phủ Lưu Kỳ.
Trương Tú lúc ban đầu nghe Giả Hủ nói còn chưa phản ứng gì, đợi đến cuối cùng mới biết mình đang thân trong hiểm cảnh lại nghe theo xúi giục của người khác châm ngòi gây loạn. Đang nghĩ tiếp tục hỏi Giả Hủ, đã thấy Giả Hủ đi xa rồi.
Trong phủ Lưu Kỳ, Giả Hủ không chút giấu diếm đem tình huống trong phủ Trương Tú nói lại từ đầu đến cuối cho Lưu Kỳ. Y biết nói không chừng Lưu Kỳ đã biết nội dung nói chuyện giữa mình và Trương Tú rồi, nếu dấu sẽ chỉ làm Lưu Kỳ càng thêm nghi kỵ mà thôi.
- Ha hả, xem ra ngày tháng Tuyên Uy hầu ở Tương Dương cũng không tệ nha.
Lưu Kỳ cười cười nói.
- Tuyên Uy hầu là võ tướng ở Tương Dương thời gian dài khó tránh khỏi có vài câu oán trách. Nếu Đại công tử có thể phái y đi chiến trường ta nghĩ Tuyên Uy hầu ắt sẽ không trách Đại công tử.
Trương Tú và y dù sao cũng ở chung được vài năm, dĩ nhiên sẽ không nỡ nhìn Trương Tú bị Lưu Kỳ giết chết.
- Ồ, lúc này ngươi còn dám đảm bảo ư?
Lưu Kỳ không ngờ Giả Hủ lại cầu xin cho Trương Tú. Phải biết rằng Giả Hủ có thể vì tự bảo vệ mình mà thu mình lại, giờ không ngờ vì trả ân tình của Trương Tú mà cầu xin cho Trương Tú.
- Thuộc hạ nguyện đảm bảo.
Trầm mặc một hồi, Giả Hủ khom người nói. Lúc y dưới trướng Trương Tú mình nói gì Trương Tú nghe nấy, hiện tại Trương Tú rõ ràng là chưa có dự tính giết Trương Tú, chính là thời điểm trả ân tình cho Trương Tú.
- Nếu đã vậy còn phải xem phản ứng của Tuyên Uy hầu rồi.
Lưu Kỳ cười cười cho Giả Hủ lui ra, nói với sĩ tốt ngoài cửa:
- Đi mời Tuyên Uy hầu tiến đến.
Lần này có thể làm cho Giả Hủ như thế, mục đích của Lưu Kỳ đã đạt dược. Dù sao quá nhanh sẽ khiến mọi việc phản ngược lại. Về phần Trương Tú, Lưu Kỳ đích thật là chưa có tính toán truy cứu, hiện giờ tại Kinh Châu thích hợp bình định Kinh Nam cũng chỉ có Trương Tú có thể dùng, hắn làm như vậy chẳng qua là muốn cảnh cáo Trương Tú thôi.
Không bao lâu đã thấy Trương Tú lo lắng đi đến. Từ sau khi Giả Hủ rời khỏi Trương Tú vẫn bất an, ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc biết ý tứ của Giả Hủ là gì. Y ở Tương Dương mọi cử động đều nằm dưới sự giám thị của Lưu Kỳ,vậy mình và sứ giả Tào Tháo lén gặp mặt chẳng phải đã bị Lưu Kỳ biết rồi sao, hiện tại bị Lưu Kỳ gọi tới có phải là sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt gì đó hay không? Lúc này y thật sự không có sức phản kháng gì.
Vào thư phòng Trương Tú khom mình thi lễ nói:
- Bái kiến Đại công tử.
- Ừ. - Lưu Kỳ gật gật đầu không để ý đến, cúi đầu nhìn thư trên tay.
Thấy Lưu Kỳ chỉ “ừ” một tiếng mà không để ý tới mình nữa, trong lòng Trương Tú càng thêm bất an, đưa mắt lên nhìn sắc mặt không cảm xúc của Lưu Kỳ thầm tự suy đoán Lưu Kỳ sẽ xử phạt mình như thế nào, có chém đầu mình hay không? Trương Tú cứ bất an chờ như thế, chốc lát cả người đã đẫm mồ hôi lạnh.
Ước chừng qua nửa canh giờ Lưu Kỳ mới ngẩng đầu nhìn Trương Tú hỏi:
- Hẳn Tuyên Uy hầu cũng biết tại sao lại ở trong này đúng không?
- Thuộc hạ không biết.
- Ồ, Tuyên Uy hầu biết trên phong thư này viết gì không?
Lưu Kỳ đem một phần thư tín vừa xem chỉ hỏi Trương Tú.
- Thuộc hạ không biết.
Lúc này trên trán Trương Tú đã lấm tấm mồ hôi.
- Hà, nếu đã vậy Tuyên Uy hầu cứ xem chút đi.
Nói xong Lưu Kỳ đem thẻ tre trong tay ném cho Trương Tú.
Trương Tú cuống quít nhận thẻ tre, vừa mở ra xem thấy trên thẻ tre ghi chép những việc y làm trong thời gian mười ngày ở Tương Dương, hơn nữa ghi chép còn hết sức tỉ mỉ, cụ thể, Trương Tú chưa xem hết sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
- Tuyên Uy hầu ở Tương Dương quá nhàn nhã đúng không? Thấy ngươi vẫn có nghĩ kế bày mưu, thật sự quá tự tại rồi.
Lưu Kỳ cười nói.
- Kính xin Đại công tử thứ tội.
Trương Tú vội hạ bái nói. Y biết lúc này mạng của mình còn trong tay Lưu Kỳ, chỉ cần Lưu Kỳ muốn giết y bảo một tiếng là được, hơn nữa cũng không có người nào nói giúp y một câu.
- Ồ, ngươi còn vốn liếng gì để ta cho ta buông tha ngươi?
Lưu Kỳ nheo mắt lại nhìn Trương Tú, lạnh lùng nói.
- Nếu được Đại công tử buông tha lần này, thuộc hạ sẽ đem hết bản lĩnh bán mạng vì Đại công tử.
Trương Tú nằm sấp trên mặt đất nói.
- Hà hà, Tuyên Uy hầu có nhớ lần trước ngươi nói gì không? Vậy lần này tại sao ta phải tin tưởng ngươi?
Lưu Kỳ trầm giọng nói.
Bị câu nói của Lưu Kỳ làm cho sửng sốt, Trương Tú từng nghĩ lần trước tỏ ra trung thành trước mặt Lưu Kỳ, nhưng trong mười ngày qua mình lại làm việc kia, dù đổi lại mình là hắn cũng sẽ tin tưởng nữa. Nghĩ vậy Trương Tú đầy tuyệt vọng, cúi đầu ánh mắt loé sáng, nếu thật sự không được, y sẽ bắt cóc Lưu Kỳ xông ra khỏi Tương Dương.
Đúng lúc này thanh âm của Lưu Kỳ lại vang lên:
- Có điều lần này là Văn Hoà cầu xin cho ngươi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi một lần nữa. Nếu có lần sau ngươi và Giả Văn Hòa sẽ lập tức bị tống vào trong lao ngục.
Trương Tú không ngờ Lưu Kỳ sẽ bỏ qua cho mình, nghe vậy trong lòng vô cùng cảm kích Giả Hủ, vội nói:
- Đại công tử yên tâm, sẽ không có lần sau nữa.
- Đợi sau này tự biết.
Lưu Kỳ khoát tay nói:
- Nếu ngươi làm tướng vậy quận Võ Lăng ngươi có bao nhiêu thời gian để bình định?
Trương Tú giật mình, đây mới là nguyên nhân Lưu Kỳ buông tha y. Nếu y không có năng lực bình định Kinh Nam chỉ sợ nửa đời sau của y không còn giá trị gì nữa, Lưu Kỳ có thể loại trừ y bất cứ lúc.
- Mạt tướng có thể trong vòng nửa tháng bình định Kinh Nam, đánh tan Man tộc Ngũ Khê đuổi ra khỏi quận Võ Lăng.
Trương Tú biết việc này đúng là thời điểm biểu hiện, bèn cắn răng khom người nói.
- Nếu đã vậy ngày mai ngươi hãy lập tức quận Võ Lăng, ta cho ngươi một tháng, nếu không thể bình định quận Võ Lăng, ta nghĩ ngươi cũng chỉ có thể dưỡng lão ở Tương Dương thôi.
Lưu Kỳ nói tiếp:
- Trước mắt Kinh Châu có thể điều động binh mã không nhiều lắm, ta sẽ ừ Trường Sa và Linh Lăng triệu tập năm nghìn binh mã cho ngươi, cộng thêm số binh mã còn lại ở quận Võ Lăng, hy vọng ngươi có thể sớm ngày bình định quận Võ Lăng.
- Đại công tử yên tâm, tại hạ sẽ không để cho Đại công tử thất vọng.
Năm nghìn binh mã tuy rằng ít, nhưng bốn ngàn binh mã vốn dưới trướng Trương Tú bởi vậy cũng không thấy được cái gì, khom người nói.
- Theo ta được biết Ngũ Khê Man tộc này đầu hàng Củng Chí, song phương hợp lại có mười lăm ngàn binh mã, Tuyên Uy hầu cần phải cẩn thận.
Lưu Kỳ bắt gặp Trương Tú không để ý bèn nhắc nhở.
- Ồ…
Trương Tú trợn tròn mắt, giao chiến với số binh mã nhiều gấp ba mình, hơn nữa còn phải bình định trong vòng một tháng, y bắt đầu không dám tự tin rồi.
- Ngươi yên tâm, mười lăm ngàn binh mã kia là đám ô hợp, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút năm nghìn binh mã cũng đủ rồi. Thời gian không còn sớm ngươi đi xuống chuẩn bị đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận