Tam Quốc Tranh Phong

Chương 479

Gần như là cùng một thời gian, ở Lương Châu, hai đại chư hầu Hàn Toại và Mã Đằng cũng bắt đầu điều động binh mã, không có chút điềm báo nào bắt đầu đối nghịch, mà Giang Đông Tôn Sách từ vài ngày trước đại quân đã chuẩn bị xong, ở thời điểm Lưu Kỳ tuyên bố xuất binh cũng đã xuất binh Cửu Giang với ý đồ thu hồi quận Cửu Giang.
Tương Dương, khi Viên Thiệu tuyên bố chinh phạt Tào Tháo, ngay sau đó Lưu Kỳ liền gióng trống khua chiêng đi đến Hán Trung, thu hồi phong ấp Miện Dương của hắn, mà thời điểm sứ giả Thái Thú Trương Lỗ còn chưa đến Hán Trung, liền tuyên bố thiên hạ rằng không cho Lưu Kỳ vào Hán Trung.
Mà đối với Lưu Kỳ cái này cũng không kinh ngạc gì, nếu đổi lại là Diêm Phố, nói không chừng còn có thể quang minh chính đại đi nghênh đón xứ giả Kinh Châu, ở bên trong Hán Trung lại viện cớ đuổi xứ giả Kinh Châu khỏi Hán Trung, như vậy cho dù là Lưu Kỳ cũng không có cớ xuất binh, chỉ có thể phái người tới Hán Trung.
Tuy nhiên, Diêm Phố này đã bị Trương Lỗ Hán Trung tạm thời điều tới Nam Trịnh, chờ thời điểm gã nhận được tin tức, chỉ sợ là đã chậm.
Sau khi Trương Lỗ từ chối cho Lưu Kỳ tiến vào Hán Trung, Lưu Kỳ lập tức tuyên bố công khai chính thức xuất binh chinh phạt Hán Trung, sáu vạn đại quân chia làm hai đường chinh phạt Hán Trung.
Mà theo phía bắc chỉ huy đại quân tấn công Hán Trung đúng là Lưu Kỳ. Việc Lưu Kỳ tự mình tấn công Hán Trung khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ, nhưng sự tình đã là kết cục đã định, hơn nữa mọi việc ở Kinh Châu đã đi vào quỹ đạo, cho dù là Lưu Kỳ không ở Tương Dương thì cũng không xảy ra sự cố gì.
Mọi việc ở Kinh Châu, hết thảy Lưu Kỳ đã gửi gắm cho Giả Hủ và Tân Bì, mà Tương Dương có Vương Uy trấn thủ, cũng không có ai dám có chủ ý gì.
…………………………………….
Sáu vạn đại quân xuất phát từ Tương Dương, lúc đến Nam Quận thì Gia Cát Lượng dẫn dắt ba vạn binh mã đi ngược lại hướng Lưu Kỳ, đi Ích Châu.
- Chủ công, tuy rằng lần này Lưu Chương đáp ứng cho mượn đường, nhưng Ích Châu còn rất nhiều người không đồng ý cho chúng ta mượn đường, cuối cùng nếu không có Trương Tùng đứng ra nói giúp, chỉ sợ việc này cũng khó có thể thực hiện. Lần này Khổng Minh đi Ích Châu, trên đường đi cũng khó mà yên bình được.
Mắt thấy đại quân Gia Cát Lượng rời khỏi, Tưởng Uyển bên cạnh Lưu Kỳ trên mặt thần sắc lo lắng.
- Yên tâm, toàn bộ Ích Châu không ai có thể tạo thành uy hiếp đối với Khổng Minh, có hai người Triệu Vân, Hoàng Trung ở Ích Châu không có ai là đối thủ đâu. Hơn nữa mấy vấn đề này tất nhiên không thể làm khó Khổng Minh được. Ngược lại ở Ích Châu này thật sự có người nảy sinh tâm địa hiểm độc đối với đại quân, tổn thất thảm trọng không nhất định là binh mã Kinh Châu ta.
Lưu Kỳ lắc đầu, toàn bộ Ích Châu tướng lĩnh có danh tiếng chỉ có Trương Nhậm, Nghiêm Nhan, Hoàng Quyền, mà mấy người kia cũng không phải là đối thủ của Hoàng Trung và Triệu Vân. Hơn nữa Gia Cát Lượng làm việc cẩn thận cũng không cho quan viên Ích Châu cơ hội.
- Khởi bẩm chủ công, Thái Thú Nam Dương Ngụy Diên cầu kiến.
Đang lúc hai người nói chuyện, Vương Nghị cưỡi ngựa chạy tới.
- Ha ha, Ngụy Diên thật là gấp gáp, cho hắn lại đây đi.
Lưu Kỳ lắc đầu, Ngụy Diên tìm hắn không có việc gì ngoài chức tiên phong, việc này Lưu Kỳ đã sớm đáp ứng cũng không muốn thay người.
Một lát sau, thấy Ngụy Diên thân mặc khôi giáp cưỡi ngựa chạy tới, thấy Lưu Kỳ còn chưa kịp hành lễ đã mở miệng trước:
- Chủ công, quân tiên phong của ta khi nào thì có thể xuất phát?
- Quân tiên phong?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngụy Diên, quân tiên phong ở đâu ra chứ.
- Chủ công, Uyển Thành có mạt tướng lúc nào cũng chuẩn bị xuất binh, quân tiên phong này chính là binh mã chọn lựa bên trong Uyển Thành ra đấy, ba ngàn người vậy là đủ rồi. Không phải chủ công nói không giữ lời đấy chứ?
- Ha ha, một khi đã như vậy, sau khi đại quân tới Uyển Thành, ngươi lập tức chỉ huy ba ngàn quân tiên phong lên đường đi.
Lưu Kỳ cười cười, hắn biết rằng huấn luyện ba ngàn binh sĩ rồi, nay có trời mới biết ba ngàn binh sĩ này tới đây để làm gì.
- Đa tạ chủ công, mạt tướng sẽ trở về Uyển Thành chuẩn bị.
Trong lòng Ngụy Diên mừng rỡ, lập tức quay đầu ngựa đi về Uyển Thành.
- Chờ đã, Thượng Dung và Phàn Thành có động tĩnh gì không?
Lưu Kỳ có chút buồn cười, Ngụy Diên vừa nghe nói có thể đánh trận đã nôn nóng không giống như trước.
Có điều thứ Lưu Kỳ quan tâm lúc này là tình huống của Thượng Dùng và Phàn Thành, tuy nói lúc này Tào Tháo sẽ không xung đột gì với Kinh Châu, nhưng nếu Tào Nhân và Tào Thuần có lòng dạ riêng thì nguy rồi. Ba vạn đại quân cùng lương thảo phải đi qua Thượng Dung và những nơi khác đến Hán Trung, nếu như lần này đầu óc Tào Nhân nóng lên lại chặt đút đường lui của bọn hắn, thậm chí cùng Trương Lỗ trước sau tập kích đại quân, thì tình cảnh sẽ gặp điều bất trắc rồi.
Đến lúc đó Tào Nhân chỉ cần cố thủ thành trì, phong tỏa đường đi Kinh Châu đến Hán Trung, ba vạn đại quân này của hắn phải chết đói ở Hán Trung rồi.
- Tào Nhân ở Thượng Dung không có hành động gì, tuy nhiên Tào Thuần đóng tại Phàn Thành cũng thường xuyên phái người gây rắc rối ở phụ cận Uyển Thành, nếu chủ công dã tới Uyển Thành thì Tào Thuần này không thể không phòng.
Ngụy Diên nhíu mày nói, mới vừa rồi gã còn không nghĩ đến, lúc này Lưu Kỳ vừa hỏi, gã lập tức có chút bận tâm, nếu Tào Thuần thật sự trong lúc đại quân tấn công Hán Trung gây ra việc gì, Tào Nhân ở Thượng Dung tất sẽ không thể thấy chết mà không cứu.
- Chủ công, không bằng trước tiên ta đem Thượng Dung và Phàn Thành thu hồi lại, sau đó sẽ tấn công Hán Trung.
Ngụy Diên suy nghĩ một chút nói, cách này tuy trì hoãn thời gian nhưng lại cực kỳ an toàn.
- Ha ha, Tào Nhân và Tào Thuần là hai viên đại tướng dưới trướng Tào Tháo, hai người này dù là Tang Bá cũng không sánh bằng, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn tấn công chiếm Thượng Dung và Hán Trung được cơ chứ. Hơn nữa Tào Tháo kia tất nhiên sớm đã có chuẩn bị, mà Trần Quần ở Thượng Dung cũng không phải là người dễ đối phó.
Mặc dù biết Ngụy Diên giỏi về đánh trận, nhưng nếu phòng thủ thì hai Trần Quần cũng không phải là đối thủ của Ngụy Diên, nhưng nếu đổi lại là Trần Quần thủ thành, thì Ngụy Diên cũng không phải là đối thủ. Trần Quần này tuy rằng không phải là võ tướng, nhưng mưu trí của hắn đủ để bảo vệ cho Thượng Dung và Phàn Thành, hơn nữa nói không chừng Tào Nhân và Tào Thuần sẽ cho Ngụy Diên một bài học.
Nếu có đủ thời gian, Lưu Kỳ tự nhiên sẽ thận trọng với ba vạn binh mã này, có thể đánh bại Thượng Dung và Phàn Thành, nhưng hiện tại Lưu Kỳ cũng không có nhiều thời gian để lưu lại ở nơi này như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là lúc trở mặt với Tào Tháo.
Tào Tháo hiện giờ đã hai mặt thù địch, ở phương bắc thực lực Viên Thiệu mạnh hơn Tào Tháo không biết gấp bao nhiêu lần, mà Tôn Sách ở Giang Đông đồng thời cũng là mãnh hổ, Tào Tháo dưới sự tấn công của hai người này không biết có thể chiến thắng trận chiến Quan Độ hay không, nếu hắn nhân cơ hội tấn công Tào Tháo, vậy Tào Tháo kia có khả năng không thủ được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận