Tam Quốc Tranh Phong

Chương 536

Hơn nữa trên thẻ tre còn nói mình đã hy sinh vì nhiệm vụ, không ngờ điều đó lại không làm cho Lưu Chương thương cảm, trấn an gia tộc Ngô thị mà ngược lại trực tiếp phản bội lại gia tộc Ngô thị, bức gia tộc Ngô thị đến đường cùng.
Không có sự ủng hộ của Lưu Chương, lại bị thế gia Ích Châu bài xích, tình cảnh lúc này của gia tộc Ngô thị như nào có thể nghĩ.
Nắm chặt tay, Ngô Ý xem hết các thẻ tre trên bàn, mỗi một thẻ tre đều ghi rõ những chèn ép của thế gia Ích Châu đối với gia tộc Ngô thị, lửa giận trong mắt Ngô Ý rốt cuộc không đè nén được nữa, hất toàn bộ thẻ tre trên bàn xuống đất.
Tiếng động bên trong lều lớn làm kinh động đến sĩ tốt Cẩm Y Vệ bên ngoài, lập tức có mấy Cẩm Y Vệ lao vào, tay cầm trường đao nhìn chằm chằm Ngô Ý, đợi khi xác nhận Lưu Kỳ không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ở đây không có việc gì, các ngươi cứ đợi đi.
Lưu Kỳ phất tay nói.
- Vâng.
Tuy rằng vẫn nghi hoặc nhưng mọi người vẫn khom người lui ra.
Đợi mọi người ra ngoài rồi, Lưu Kỳ mới nói với Ngô Ý:
- Bây giờ Ích Châu bài xích Kinh Châu ta, muốn nhanh chóng đánh hạ được Ích Châu thì nhất định phải ra tay từ trong nội bộ Ích Châu. Tình cảnh hiện tại của Gia tộc Ngô thị, ta nghĩ tướng quân đã biết rồi. Dù là bởi vì việc của Kiếm Các, nhưng với tính tình của Lưu Chương, dù không có việc Kiếm Các thì lúc gia tộc Ngô thị phạ phải sai lầm khác cũng sẽ đối đãi như vậy với gia tộc Ngô thị. Lựa chọn như nào, tướng quân hãy nghĩ kỹ.
Nghe Lưu Kỳ nói vậy, lửa giận trong mắt Ngô Ý thoáng bình ổn, trong lòng bất đắc dĩ, biết Lưu Kỳ nói rất đúng. Mấy năm nay gia tộc Ngô thị đúng là quá chói mắt ở Ích Châu, đã phạm phải kiêng kỵ của Lưu Chương. Dù không có việc hôm nay thì Lưu Chương vẫn sẽ kiếm cớ khác để chèn ép gia tộc Ngô thị.
Gia tộc Ngô thị tuy sẽ không chủ động phản bội Lưu Chương, nhưng bây giờ là Lưu Chương bất nghĩa trước, gia tộc Ngô thị lựa chọn thế nào cũng không quá.
- Mạt tướng ra mắt chủ công.
Ngô Ý hít sâu một hơi sau đó quỳ xuống. Kinh Châu tấn công Ích Châu đã thành kết cục đã định, lúc này chư hầu thiên hạ đều bận rộn khuếch trương cho mình, căn bản cũng không có thời gian rỗi để ý tới chuyện của Ích châu, đầu nhập vào Lưu Kỳ dường như là lựa chọn duy nhất của gia tộc Ngô thị.
- Tướng quân xin đứng lên.
Lưu Kỳ cười nói.
- Không biết chủ công hy vọng mạt tướng có thể làm gì?
Ngô Ý chắp tay nói.
- Hiện giờ Ích Châu tuy rằng nhìn qua như bền chắc như thép, nhưng đây chỉ là bên ngoài, trên thực tế thế gia Ích Châu cũng sớm đã không an phận rồi. Điều ta muốn ngươi làm là có thể lôi kéo thế gia Ích Châu làm việc cho ta. Ý nghĩa của việc châm ngòi này nhằm làm ảnh hưởng quan hệ giữa thế gia và Lưu Chương, khiến Ích Châu thay đổi lòng người tan rã, tự nảy sinh nội loạn.
Lưu Kỳ đứng lên nói.
Từ sau khi binh mã Lương Châu chiếm cứ thành Thượng Dung chỉ trong một đêm, bách tính trong thành lâm vào hỗn loạn. Lương Châu dân phong dũng mãnh, có lời đồn rằng binh lính nơi đó rất tàn bạo, lời đồn đi sâu vào lòng người, mặc dù bách tính đã trải qua không ít ngọn lửa chiến tranh nhưng vẫn sợ hãi khủng hoảng.
Cũng may, tuy Mã Siêu tính tình nóng nảy nhưng lại không có ý làm thương hại đến bách tính, sau khi chiếm được thành Thượng Dung, ngoại trử thay người ở một số vị trí quan lại mấu chốt, những quan viên khác đều được giữ nguyên, điều này làm cho bách tính trong thành an tâm không ít, mặc dù vậy dân chúng vẫn đóng chặt cửa không dám ra ngoài. Bởi vậy thành Thượng Dung rất yên tĩnh, nếu thỉnh thoảng xuất hiện bóng người ở trên đường thì cũng là trong tình trạng rất vội vàng.
- Tại hạ Lý Khôi, chức vụ giám quân của Kinh Châu, bái kiến tướng quân.
Trong phủ đệ bên trong thành Thượng Dung, Lý Khôi chắp tay hành lễ với Mã Siêu.
- Lý tướng quân khách khí, không biết Châu Mục đại nhân có đề nghị gì với Thượng Dung?
Mã Siêu cũng chắp tay nói.
- Ha ha, chủ công nhà ta nói tướng quân cứ việc yên tâm nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở Thượng Dung, còn lương thảo như đã hứa sẽ không thiếu một gánh, bây giờ đã gom góp được hơn nửa, tướng quân có thể phái người đến lấy bất cứ lúc nào.
Lý Khôi cười nói.
- Hả?
Mã Siêu kinh ngạc nói, hắn hiểu rõ lương thảo mà Kinh Châu hứa cho Lương Châu là bao nhiêu, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể kiếm được nhiều lương thảo như vậy, thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Tuy hơi kinh ngạc nhưng trong lòng Mã Siêu lại không tin, dù Kinh Châu là nơi giàu có trong thiên hạ cũng không thể gom được nhiều lương thảo trong thời gian ngắn như vậy.
- Ha ha, Kinh Châu giàu có quả là danh bất hư truyền, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã kiếm được nhiều lương thảo như vậy. Cũng không biết những lương thảo này đang ở đâu, Châu Mục đại nhân có thể giao hết số lương thảo đó cho Lương Châu chỉ trong một lần hay không?
Mã Siêu híp mắt nói.
- Mã tướng quân nói đùa, nhiều lương thảo như vậy đương nhiên không thể chuẩn bị trong một lúc được, tuy nhiên đã có được một nửa, trong lúc tướng quân mang một nửa này trở về Kinh Châu thì một nửa lương thảo kia cũng sẽ gom xong, chuyện này tướng quân cứ yên tâm.
Lý Khôi lắc đầu nói.
- Hả? Vậy thì hơi khó, lúc trước đã nói nếu binh mã Lương Châu ta đánh hạ Thượng Dung giúp Kinh Châu, Kinh Châu hứa sẽ trả hết lương thảo trong một lần, hơn nữa còn hứa trong vòng mấy năm sẽ cung cấp một phần lương thảo cho Lương Châu, hiện tại lần lương thảo đầu tiên đã không xoay xở được, chúng ta làm sao tin tưởng Kinh Châu sẽ gom góm lương thảo vào lần sau, vạn nhất một ngày nào đó Kinh Châu có biến cố gì, vậy lương thảo mà Kinh Châu hứa chẳng phải là không thể thực hiện được ư?
Mã Siêu khó xử nói.
- Ha ha, Mã tướng quân nói đùa, mặc dù ta chưa đến Kinh Châu nhưng cũng biết hơn mười năm qua Kinh Châu dự trữ lương thảo cũng không ít. Hơn nữa mấy năm nay Kinh Châu thu thuế rất thấp, lương thực dư dả trong dân chúng cũng không ít, nếu Châu Mục đại nhân muốn thì trong vài ngày có thể gom góp mấy chục vạn lương thảo đại quân, điểm này Mã tướng quân nên hiểu.
Lý Khôi cười nói.
- Tuy chuyện này không phải là giả, nhưng theo ta được biết, kể từ khi chủ công nhà ngươi kế nhiệm Kinh Châu Mục tới này đã phát động vài lần đại chiến, không biết hiện tại Kinh Châu có còn dư lương thực hay không thì khó mà nói. Về phần lương thực dư của dân chúng theo như lời ngươi nói, nếu Kinh Châu thật sự thu mua lương thảo với quy mô lớn, dân chúng liệu có tình nguyện bán đi lương thảo trong tay?
Mã Siêu như cười như không nói.
- Chuyện này…
Lý Khôi lập tức á khẩu không trả lời được. Mã Siêu nói không sai, tuy trong tay dân chúng có lương thực dư nhưng phần lớn các thế gia Kinh Châu đều có thói quen tích trữ lương thực, một phần lương thực được dự trữ một phần được bán đi để trợ cấp chi phí trong nhà, muốn thu thập đầy đủ lương thảo quả thật gặp chút khó khăn.
- Ngươi trở về nói cho chủ công ngươi biết, nếu trong vòng mười này hắn có thể thu thập đủ lương thảo ta sẽ giao Thượng Dung cho Kinh Châu, ta sẽ hộ tống nhóm lương thảo đầu tiên trở về Lương Châu. Nếu không được thì ta không thể giao Thượng Dung cho Kinh Châu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận