Tam Quốc Tranh Phong

Chương 70

Hàn Đương tức giận quát. Năm trăm người ít ỏi dám vọt vào đại quân vạn người, thực sự muốn tìm cái chết.
Binh linh xung quanh bừng tỉnh, kỵ binh năm trăm người chỉ cần bị cuốn lấy, như vậy chẳng khác nào cá trong chậu. Hàng loạt sĩ tốt đều tiến về phía Phi Hổ Vệ, ý đồ muốn đè ép Phi Hổ Vệ trong phạm vi nhỏ.
Phi Hổ Vệ một đường lao về phía trước, hết thảy đều bị vó ngựa của bọn họ giẫm đạp, bọn họ giống như cái cưa sắc cắt sâu vào nòng cốt đại quân Hàn Đương, đại quân phía sau bị bọn họ cắt thành hai, tuy vậy không gian vẫn bị thu hẹp trong phạm vi nhất định. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn Phi Hổ Vệ không lao ra khỏi đại quân, như vậy bọn họ sẽ bị nhốt chết trong đại quân.
Không gian nhỏ hẹp không phát huy được uy lực của kỵ binh, mà kỵ binh xuống ngựa giao chiến sẽ không có gì khác biệt bộ binh. Nhưng Phi Hổ Vệ không vọt khỏi đại quân, ngược lại phóng sâu vào trong đại quân.
Nhìn Phi Hổ Vệ điên cuồng, Hàn Đương giận dữ:
- Thực sự muốn chết, làm thịt bọn chúng cho ta.
Nói xong không ngừng chỉ huy binh mã vây khốn Phi Hổ Vệ.
Tô Phi cưỡi ngựa phi nhanh, một đường xung phong liều chết đi tới bên cạnh Lưu Kỳ:
- Mạt tướng tới cứu viện chậm trễ xin chủ công trách tội.
Nói xong quỳ gối bái lạy.
Lừu Kỳ phẩy tay ngăn lại, nói:
- Tô Tướng Quân mau chóng thu dọn chiến trường, thu thập hàng tốt, chữa trị giúp thương binh.
Nói xong quay đầu nói với Cam Ninh:
- Chúng ta truy kích Hàn Đương.
Dẫn theo tám trăm kỵ binh của Cam Ninh và Phi Hổ Vệ đuổi theo hướng Hàn Đương rời đi.
Hoắc Tuần thấy quân Giang Đông bị đại bại lập tức mở cửa thành nghênh đón, Lưu Bàn phi nhanh xuống, gặp Tô Phi hỏi:
- Tô Tướng Quân, đại ca của ta đâu?
- Chủ công đang truy đuổi Hàn Đương.
Lưu Bàn có chút thất vọng muốn tiến đến cùng Lưu Kỳ truy đuổi Hàn Đương nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được, sau cùng Tô Phi thu dọn chiến trường, thu thập hàng binh. Hoắc Tuấn dẫn theo Mã Lương từ trong thành tới trợ giúp Tô Phi thu dọn chiến trường.
Nửa canh giờ sau, mấy người bọn họ sắc mặt vui vẻ tụ tập trong phủ huyện Du, thu hoạch lần này thực sự rất dày. Chỉ riêng hàng tốt đã có hơn bốn nghìn người, bốn nghìn người đối với Lưu Kỳ hiện tại thực sự rất nhiều, cho dù Lưu Kỳ được phong làm Chinh Nam Tướng Quân cũng chỉ thống lĩnh hai vạn đại quân mà thôi, bốn nghìn quân này đã tương đương với một phần năm binh mã dưới trướng Lưu Kỳ, bọn họ sao có thể không vui mừng cho được.
Hơn nữa Tô Phi và đám người Lưu Kỳ ở Lâm Tương cũng thu nạp hơn vạn hàng binh, hiện tại tổng binh mã dưới trướng Lưu Kỳ có gần bốn vạn binh mã, so với binh mã bất kỳ quận nào cũng nhiều hơn rất nhiều.
Hơn nữa thu hoạch lần này không chỉ có bốn nghìn hàng binh, còn có năm nghìn kiện khôi giáp, bảy nghìn kiện binh khí. Không chỉ có vậy, khi thu dọn chiến trường, bọn họ còn cướp sách đại doanh quân Hàn Đương chiếm được hai nghìn gánh lương thảo. Như vậy bọn họ cũng không cần lo lắng năm nghìn binh mã tiếp viện không có lương thảo.
Trong đại sảnh, Tô Phi nói lại chuyện phát sinh tại Lâm Tương một hồi.
Hoắc Tuấn nghe được Lưu Kỳ trong vòng ba ngày chiếm được Lâm Tương, trong lòng cảm thán nói:
- Không ngờ Tướng Quân chỉ cần ba ngày liền bình định được Lâm Tương, nếu không phải huynh nói ta thực không dám tin.
Hoắc Tuấn am hiểu thủ thành tự nhiên biết đánh hạ một tòa thành cực kỳ gian khó, huyện Du chỉ có hai nghìn binh mã có thể ngăn cản vạn đại quân Hàn Đương thay nhau công thành, còn trong thành Lâm Tương có tới ba vạn đại quân, Lưu Kỳ muốn đánh chiếm cơ hồ không có khẳ năng. Không ngờ Lưu Kỳ lại dùng diệu kế từ trong thành phá ra.
Tô Phi cười nói:
- May mắn có diệu kế của Quân Sư, bằng không lần này e là tổn thất rất lớn.
Hoắc Tuấn gật gật đầu, công thành chính là việc tổn hao nhiều binh lực nhất, trong binh pháp có nói lấy mười vây một để giảm binh sĩ thương vong, tránh mất nhiều hơn được.
Mã Lương ngẩng đầu nhìn Tô Phi nói:
- E là Tô Tướng Quân hai ngày nay chưa nghỉ ngơi? Có lẽ nên về phủ nghỉ ngơi một chút, khi chủ công trở về khoản đại yến tiệc, Tướng Quân đừng có bỏ lỡ.
Mã Lương thấy Tô Phi tuy sắc mặt hưng phấn nhưng không dấu nổi vẻ mệt mỏi, khuyên nhủ nói.
Tô Phi nói:
- Uhm, thực sự có chút mệt mỏi, ta về nghỉ ngơi trước.
Nói xong ôm quyền cáo từ mấy người, sau đó rời đi.
Tô Phi trở về doanh địa tạm thời, đã thấy trong doanh địa lạnh lẽo dị thường, trong lòng không khỏi nghi hoặc, đi tới một cái lều trại trước mặt mở tung ra. Liền thấy binh lính trong lều trịa đều đang ngủ khò khò. Tô Phi không khỏi cười cười, sau đó thấy các lều trại khác đều như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó vác thân hình mệt mỏi trở về doanh trướng ngả mình liền ngủ.
Năm nghìn đại quân này không chỉ hai ngày không ngủ, hơn nữa còn dùng đôi chân trần chạy bộ gần trăm dặm tới huyện Du, sớm đã mệt mỏi không chịu được, chỉ có gồng mình lên mới có thể chạy nhanh tới huyện Du xông vào chiến trường tiếp viện. Tuy chiến đấu nhiều nhưng vẫn vô cùng mệt mỏi, hiện tại rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên phải nghỉ ngơi.
Lưu Kỳ biết binh sĩ trăm dặm phi nhanh mệt không dậy nổi nhưng hắn không dám để binh sĩ nghỉ ngơi, bởi vì hắn sợ binh sĩ một khi nghỉ ngơi sẽ không đứng dậy nổi. Vì thế mới để năm nghìn binh mã một đường đuổi tới, vùng mình chiến đấu.
Trong doanh địa của Lưu Bàn, trải qua trận đại chiến vừa nãy đội ngủ năm trăm người lúc này đã giảm còn hơn ba trăm người, hơn ba trăm người này đã thay khôi giáp, cứu chữa binh sĩ đêm qua bị thương. Hiện tại toàn bộ bọn họ tập hợp trong đại doành, đầu đội vải trắng, lẳng lặng đứng ở chỗ đó.
Trước mắt bọn họ là một đống khôi giáp rách nát, sạch sẽ không dính chút bịu bẩn, phát ra ánh sáng óng ánh trong ánh nắng chiều. Nếu khôi giáp không rách nát, có lẽ còn tưởng rằng đây là khôi giáp mới.
Hơn ba trăm người lẳng lặng đứng chờ đợi, không người nào nói gì, cho tới khi mặt trời ẩn sau núi mới có người im lặng nâng khôi giáp rách nát chôn trong doanh địa.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cuồn cuộn cuốn cỏ dại trên mặt đất lên, nhiều năm sau có ai biết đây là nơi an táng các chiến sĩ chiến đấu buất khuất, có ai biết đây là nơi sinh ra Phong Thỉ Doanh nổi tiếng thiên hạ sau này.
Sáng sớm, huyện Du dường như lại yên tĩnh như xưa, tiếng trống trận và tiếng bước chân lúc sáng sớm truyền tới, khiến mọi người huyện Du đã quá quen thuộc. Nhưng vài người trong phủ huyện Du cũng không bình tĩnh được, bởi vì Lưu Kỳ vẫn chưa về.
Ngày hôm qua Lưu Kỳ dẫn binh truy đuổi Hàn Đương đến hiện tại, suốt một đêm Lưu Kỳ tựa như biến mất không có chút tin tức nào.
Sắc mặt mọi người trong đại sảnh toát lên vẻ lo lắng, Lưu Bàn âm trầm nói:
- Vẫn chưa có tin tức sao?
Mã Lương cười khổ nói:
- Đã phái ra hơn chục thám báo, chỉ là hiện tại chưa có tin tức gì. Vả lại, ngay cả thám báo cũng chưa trở về.
Mấy người cầm trịch cũng biết đã xảy ra chuyện, tuy Lưu Kỳ không có tin tức, thì thám báo cũng phải trở về, thế nhưng hiện tại chưa có thám báo nào trở về, điều này nói rõ bọn họ đã bị giết. Rốt cuộc ai đủ thực lực đánh chết toàn bộ bọn họ, mấy người bọn họ đều mơ hồ cho rằng là người Giang Đông, nhưng binh mã Giang Đông vừa mới bị họ đánh tan, hiện tại đâu còn binh mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận