Tam Quốc Tranh Phong

Chương 375

- Đại đô đốc, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, đại quân căn bản là dưới sự giám thị của Văn Sính, nếu Văn Sính thật sự có tính toán sẽ tấn công chúng ta, hai vạn đại quân này có thể không đủ để ngăn cản Phi Long Quân.
Sau hai vạn đại quân, Thái Sử Từ và Chu Du cưỡi ngựa sóng vai mà đi, hiện tại sau khi nghe một đợt thám báo bẩm báo Thái Sử Từ trên mạt tràn đầy lo lắng.
- Ha ha, chả lẽ Tử Nghia sợ hãi ¿
Chu Du cười cười, trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, thực lực của Phi Long Quân cho tới bây giờ hắn chưa từng xem nhẹ.
- Đô đốc nói đùa, Kinh Châu Phi Long Quân cho dù là tinh nhuệ, nhưng binh mã Giang Đông ta cũng không yếu. Về phần Văn Sính ta cũng không để ở trong mắt. Chỉ có điều hai vạn đại quân này chúng ta nếu bị Văn Sính ngăn cản thì còn có chặn hậu cho chủ công nữa chứ. Ta cảm thấy lần này Kinh Châu tính toán quá nhiều sẽ không trơ mắt nhìn quân ta lui lại.
Thái Sử Từ khẽ cười một tiếng, từ khi mang binh đánh giặc hắn chưa từng sợ qua ai, nếu thật sự chính diện giao chiến cho dù là Phi Long Quân Văn Sính hắn cũng tin tưởng ngăn cản được.
- Tử Nghĩa nói không sai, Kinh Châu hao tổn tâm cơ tập trung bốn vạn thủy quân tiến đến Tương Dương, có thể không chỉ muốn bức đại quân Giang Đông lui lại, bốn vạn thủy quân là toàn bộ gia sản của Kinh Châu, Lưu Kỳ nếu không có tính tán saocos thể đem toàn bộ bốn vạn thủy quân điều đến Giang Hạ?
Nói xong Chu Du xoay người nhìn về phía sau, lại không nhìn thấy Phi Long Quân cách đó mười dặm, lắc đầu nói:
- Giang Hạ không chỉ có riêng hai vạn Phi Long Quân, hơn nữa còn có gần ba vạn binh mã Giang Hạ, hiện giờ cộng thêm bốn vạn thủy quân, chúng ta không cẩn thận cũng không được. Văn Sính này rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tuy nhiên chúng ta chỉ cần giữ chân hắn ở đây để cho chủ công lui binh thuận lợi, đến lúc đó đánh cái gì cũng không chiếm được.
- Ồ, dựa theo tốc độ hiện giờ của chủ công, trong vòng mấy canh giờ sẽ bỏ xa chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ một mình?
Thái Sử Từ nghĩ mãi mà không rõ nếu chỉ có vậy nhóm người mình sẽ thoát thân như thế nào.
- Tử Nghĩa không cần lo lắng, tối nay chúng ta sẽ đuổi theo chủ công.
Chu Du cười thần bí nói.
Thấy Chu Du như vậy Thái Sử Từ nhẹ nhàng thở ra, Chu Du nói như vậy rõ ràng là đã mười phần nắm chắc bỏ lại Phi Long Quân.
Trời tối dần, mười vạn đại quân gần như có một chuỗi dài các cây đuốc ở ngoài vài dặm có thể nhìn rõ. Tuy nhiên sau nửa canh giờ, đợi cho sắc trời hoàn toàn tối đen, đại quân Giang Đông dần dần tắt đuốc, đại quân Giang Đông dần dần biến mất trong đêm tối.
Mà Phi Long Quân ở phía sau đó mười dặm cũng đèn đuốc sáng trưng, lúc đại quân Giang Đông biến mất trong đêm tối Phi Long Vệ đã bẩm báo tình hình với Văn Sính. Lúc Triệu Vân rời đi đã cố ý để lại cho Văn Sính hơn một trăm Phi Long Vệ, đảm đương trách nhiệm thám báo cho Phi Long Quân.
- Khởi bẩm tướng quân đại quân Giang Đông đã tắt đuốc không thấy tung tích.
Một gã Phi Long Vệ cưỡi khoái mã đến trước mặt Văn Sính nói.
- Sao, không thấy, các ngươi đi đến xem một chút, ta cùng đại quân đi sau.
Nghe được đại quân Giang Đông tắt đuốc là hắn biết đại quân Giang Đông muốn chạy, tuy mục tiêu của bọn hắn là mười vạn binh mã Giang Đông, nhưng không ai có thể mười phần nắm chắc giữ lại được mười vạn binh mã, bởi vậy Văn Sính tính toán có thể tiêu diệt được giữ được ít thì tiêu diệt ít. Hiện giờ hai vạn binh mã Giang Đông rõ ràng là muốn chạy trốn, làm sao ông có thể thờ ơ.
Quân lệnh được truyền ra, hai vạn Phi Long Quân tốc độ đột nhiên tăng cao, hướng về đại quân Giang Đông đuổi theo.
Phi Long Quân vừa mới lên đường thì có một Phi Long Vệ cưỡi khoái mã chạy tới:
- Tướng quân, phía trước có mai phục các huynh đệ tổn thương hơn mười người.
- Cái gì?
Văn Sính quá kinh hãi, mọi việc của Phi Long Vệ đều thuận lợi, nhiều lần chỉ cần Phi Long Vệ ra quân thì mọi nhiệm vụ đều có thể hoàn thành, bất kể là phía trước có mai phục hay không Phi Long Vệ đều toàn thân trở ra, không ngờ lần này một lúc tổn thất hơn mười người, điều này làm sao ông không sợ hãi.
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước có một hẻm núi, các huynh đệ mới vừa tiến vào đã bị mai phục của đại quân Giang Đông bắn tên làm bị thương không ít, hiện tại các huynh đệ đã xuống dưới rồi.
Tên Phi Long Vệ này cũng cực kỳ phẫn nộ, ngay cả nói chuyện cũng nghiến răng nghiến lợi mà nói.
- Hẻm núi?
Văn Sính sửng sốt lập tức thở dài, ông không nghĩ đại quân Giang Đông sẽ lợi dùng hẻm núi này đề mai phục, chỗ hẻm núi sâu này cũng không phải là con đường duy nhất, muốn đi đường vòng thì chỉ cần hai canh giờ là có thể theo một còn đường khách đi đi qua.
Nhưng hai canh giờ này có thể bị đạ quân Giang Đông bỏ xa một đoạn, điều này làm Văn Sính do dự. Nếu đại Giang Đông chỉ nghi binh, để vài trăm người mai phục trong hẻm núi làm nhiễu loạn tầm mắt của ông, sau đó đại đội binh mã nhân cơ hội rời khỏi thì nguy rồi.
- Đi, đi xem.
Văn Sính ngẫm nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên đi xem tình hình cụ thể rồi nói sau, vì tiêu phí đến hai canh giờ để đi đường vòng ông thật sự không cam lòng.
Không bao lâu sau Văn Sính liền mang theo Phi Long Quân đi xem xét phía ngoài chỗ hẻm núi, chỗ hẻm núi này dốc đứng, bốn phía đều là núi kéo dài hơn mười dặm.
Đi quan sát hẻm núi ánh mát Văn Sính lóe lên, ông đang tự hỏi có nên dẫn dắt binh mã đi tới dò xét một phen. Một khắc đồng hồ sau Văn Sính ra quyết định, mặc kệ có mai phục hay không ông đều đi dò xét một phen. Cho dù có thể bị tổn thất, nhưng đối với kế hoạch của Gia Cát Lượng mà nói thì tổn thất đó thật sự là không đáng kể.
Trong lòng đã có quyết định Văn Sính cũng không do dự nữa liền mang theo ba nghìn Phi Long Quân vọt vào hẻm núi.
- Sát.
- ầm.
Một đạo mũi tên lông vũ bắn tới, cửa hang lập tức có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, chiếu sáng miệng cửa hang.
Văn Sính vừa mới tiến vào hẻm núi, bốn phía hẻm núi đều có tiếng kêu giết rung trời đông thời theo sau có những tảng đá hai bên nghiêng xuống.
Chíu chíu…
Dày đặc mưa tên xé gió vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thê lương, Phi Long Quân lúc này chưa kịp đề phòng chết gần trăm người.
Không đợi Phi Long Quân kịp phản ứng, bốn phía đã có những tảng đá lớn cuồn cuộn xuống, tảng đá lớn theo quán tính lăn vào Phi Long Quân, lúc này có mấy trăm Phi Long Quân bị liên lụy.
Thấy tình cảnh này sắc mặt Văn Sính cực kỳ âm trầm, tuy nhiên ông cũng không dám lấy tính mạng của Phi Long Quân sĩ tốt ra đùa giỡn khiến Phi Long Quân tấn công nên ông mệnh lệnh Phi Long Quân lui lại.
Nhìn thấy Phi Long Quân lui lại, sĩ tốt Giang Đông mai phục hai bên hẻm núi lại bắn tên đổi Phi Long Quân ra khỏi hẻm núi.
Nhìn thấy Phi Long Quân ra khỏi hẻm núi, trên một chỗ hẻm núi, Chu Du và Thái Sử Từ đều mỉm cười, binh lính bên trong Phi Long Quân đều là tinh nhuệ, chém giết một người cũng làm suy yếu thế lực Kinh Châu, hiện tại lập tức chém giết mấy trăm người làm sao có thể mất hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận