Tam Quốc Tranh Phong

Chương 586

- Hả?
Lưu Chương sửng sốt, sắc mặt âm trầm lập tức trừng mắt nhìn Lôi Đồng. Đúng là Lôi Đồng này khiến hắn rơi vào thế bị động, năm vạn đại quân bị đánh hạ, tuy rằng đã trở lại không ít, nhưng sĩ khí đại quân vì vậy bị đè xuống.
Nếu không phải lúc này Miên Trúc đang cần đại tướng, hắn nhất định sai người chém chết Lôi Đồng.
- Mở cửa thành, nghênh chiến.
Lưu Chương trầm giọng nói, Ích Châu có mười vạn đại quân gần như gấp hai binh mã Kinh Châu, nói thế nào cũng không thể chỉ phòng mà không chiến.
- Rõ.
Trên đại điện hơn mười người đều khom người xác nhận, lui xuống chuẩn bị đi nghênh chiến.
- Các ngươi thấy thế nào?
Mọi người trên đại điện rời đi, chỉ còn lại hai người Lý Nghiêm và Trịnh Độ
- Chủ công, trận này không thể không chiến, nhưng lại không thể chiến.
Trịnh Độ khom người nói.
- Chỉ giáo cho?
Lưu Chương chau mày hỏi.
- Chủ công, Lưu Kỳ này đến tất nhiên sẽ mang mãnh tướng dưới trướng đến, hai quân đánh nhau, Lưu Kỳ nhất định muốn cho đại tướng dưới trướng tiến lên khiêu khích, chủ công khổng thể không ứng với. Mà trong thành Miên Trúc ngoại trừ Lý Tướng quân và Hoàng Tướng quân, không ai có thể ứng chiến, một khi Hoàng Tướng và Lý Tướng quân gặp bất trắc, thực sự sẽ là đả kích lớn đối với sĩ khí đại quân.
Sắc mặt Trịnh Độ trịnh trọng nói.
Phải nói lần trước Triệu Vân đến ngoài thành Miên Trúc khiêu khích, khiến cho cả Ích châu bó tay, cuối cùng Lưu Chương phải dâng vàng bạc, ngựa lên mới có thể bù đắp lại. Lúc này đại quân Kinh Châu xâm phạm, nếu còn từ chối như lần trước, sĩ khí đại quân tất nhiên sẽ xuống dốc không phanh, nhưng nếu cứng đối cứng với Kinh Châu, Triệu Vân và Cam Ninh đều là mãnh tướng, hắn cũng không dám cam đoan Hoàng Tướng quân và Lý Tướng quân có thể thắng.
- Ồ, như vậy ứng chiến cũng không được, không ứng chiến cũng không được hả?
Lưu Chương ngạc nhiên nói.
- Chủ công không cần lo lắng, tuy rằng Lý Tướng quân và Hoàng Tướng quân không nắm chắc sẽ thắng Triệu Vân và Cam Minh, nhưng Triệu Vân và Cam Minh muốn đánh bại Lý Tướng quân và Hoàng Tướng quân cũng không phải là không khó, chỉ cần hai vị Tướng quân duy trì bất bại, đại quân cũng không chịu ảnh hưởng.
Trịnh Độ lắc đầu nói.
- Ừ.
Lưu Chương lại nhìn về phía Lý Nghiêm, thấy Lý Nghiêm gật đầu cũng yên tâm lại.
Sau nửa canh giờ, bên ngoài thành Miên Trúc đại quân đã tập kết xong, Lưu Chương dẫn theo mọi người dưới trướng đi lên thành lâu.
Ngay sau khi đám người Lưu Chương vừa mới lên thành lâu, binh mã Kinh Châu đã hiện ra trong tầm mắt đám người Lưu Chương. Khí thế lành lạnh, tuy không đuổi tới dưới cổng thành, nhưng cũng khiến mọi người trên cổng thành cảm nhận được một luồng sát khí đập vào mặt.
- Quả nhiên là tinh nhuệ.
Ánh mắt Trịnh Độ nghiêm nghị chậm rãi tiến gần binh mã Kinh Châu, vẻ mặt tán thưởng.
Trên cổng thành, mọi người sắc mặt trắng bệch nhìn binh mã Kinh Châu, nhìn hết ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lưu Chương âm trầm, những người này đều bị Kinh Châu dọa sợ rồi, còn chưa giao chiến đã khiếp đảm như vậy.
Đại quân chậm rãi dừng lại dưới thành Miên Trúc, nhiều đội binh mã tiến lên vây quanh thành Miên Trúc.
Lưu Kỳ híp mắt đánh giá trên cổng thành, đối với phản ứng của đại quân Ích Châu hắn cũng không để ý, việc này hắn không giấu giếm hành tung, hành tung đại quân bất cứ lúc này cũng đều dưới sự giám thị của Lưu Chương, lúc này trong thành Miên Trúc đã sẵn sàng trận địa đón địch, hắn cũng không bất ngờ.
- Trịnh Độ?
Lưu Kỳ liếc mắt nhìn bên cạnh Lưu Chương, một người trung niên mặc áo bào trắng thuần, so với mọi người bên cạnh, khi thấy binh mã Kinh Châu xuất hiện mà không chút bối rối, Lưu Kỳ liếc mắt một cái liền kết luận y chính là Trịnh Độ.
Thu hồi ánh mắt, Lưu Kỳ nhìn về phía sau:
- Ai muốn xuất chiến?
- Mạt tướng nguyện đi!
Lưu Kỳ vừa dứt lời, Triệu Vân một thân giáp trắng liền xông lên, khiến Cam Ninh bên cạnh lắc đầu không ngừng.
- Được, trận đầu liền giao cho Tử Long, nhất định phải thắng đẹp.
Lưu Kỳ cười nói.
- Chủ công yên tâm, nhất định không khiến chủ công thất vọng.
Triệu Vân khom người thi lễ, thúc ngựa vào trận trước, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành:
- Triệu Tử Long ở đây, ai dám ra chiến một trận!
Âm thanh trong trẻo truyền khắp chiến trường, mọi người trên cổng thành nghe rõ ràng.
- Chủ công, mạt tướng nguyện trảm Triệu Vân này, lấy công chuộc tội.
Không đợi mọi người phản ứng, Lôi Đồng liền đứng ngay dậy, nói.
Lôi Đồng nói xong đã cảm nhận ánh mắt khác thường của mọi người, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt thương hại, càng thêm kinh ngạc.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, tạm lui ra sau!
Lưu Chương lạnh lùng nhìn thoáng Lôi Đồng, cảm thấy Lôi Đồng trung thành có thể khen ngợi, nhưng Lôi Đồng và Lãnh Bao không khác nhau mấy, tuyệt đối không phải là đối thủ của Triệu Vân.
- Chủ công, mạt tướng thỉnh chiến!
Hoàng Quyền bên cạnh hít một hơi thật sâu, tiến lên trước nói.
- Chuẩn.
Lưu Chương nhìn thoáng Hoàng Quyền, gật đầu nói.
- Cái này…
Chuyện xảy ra tướng mắt khiến Lôi Đồng còn chưa hiểu rõ, Hoàng Quyền đã hăm hở cầm đại đao đi xuống thành lâu.
Cửa thành mở rộng, Hoàng Quyền cưỡi chiến mã xông ra ngoài thành, không ngừng phóng tới chỗ Triệu Vân.
- Hoàng mỗ tới đây lấy thủ cấp của ngươi.
- Hừ.
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, một tay nắm chặt trường thương, một tay kéo chắc dây cương dưới háng ngựa rồi đột nhiên xông ra ngoài, xông tới chỗ Hoàng Quyền.
Keng!
Binh khí va chạm, hai người đan chéo rời đi.
- Hoàng Quyền?
Lưu Kỳ có chút kinh ngạc, toàn bộ Ích Châu người khiến hắn chú ý cũng không có nhiều, mà Hoàng Quyền lại là một trong số đó, mặc dù Hoàng Quyền ở Kinh Châu là quan văn, nhưng võ nghệ của hắn không tầm thường, cả Ích Châu này hạng người vừa có thể văn vừa có thể võ không nhiều.
Một thương ngăn cản trường đao của Hoàng Quyền, thuận thế tiến thẳng đến ngực Hoàng Quyền, Hoàng Quyền đối diện hay nghiêng người tránh một phát này, ngay sau đó hai người đồng thời quay đầu ngựa, lại chiến đấu với nhau kịch liệt.
- Chủ công, Triệu Vân này rất dũng mãnh, hai là nên gọi Hoàng Tướng quân trở về?
Trên cổng thành, Bàng Hi đi tới trước mặt Lưu Chương, khom người nói.
- Chỉ mấy chiêu thôi mà, lúc này gọi Hoàng Tướng quân về khác này nói Hoàng Tướng quân không bằng Triệu Vân?
Bàng Hi vừa nói xong đã có người cười lạnh nói.
- Chẳng lẽ lại nhìn Hoàng Tướng quân chết dưới thương của Triệu Vân bọn ngươi mới cam tâm.
Bàng Hi lạnh lùng nói.
Nghe được lời này của Bàng Hi, mấy người này hừ lạnh một tiếng không nói nữa.
Một bên Lưu Chương do dự không thôi, quay đầu nhìn về phía Trịnh Độ.
- Chủ công, võ nghệ của Hoàng Tướng quân siêu phàm, Triệu Vân này nhất thời khó có thể đánh bại được Hoàng Tướng quân, chủ công yên tâm đi.
Trịnh Độ suy nghĩa một chút rồi nói, lúc này vừa mới giao thủ, nếu gõ kẻng bảo Hoàng Tướng quân trở về, như vậy không thích hợp.
- Nếu chủ công không yên tâm thì có thể phái Lý tướng quân xuống dưới thành tiếp ứng, đề phòng bất trắc.
Đột nhiên Trịnh Độ nói với Lý Nghiêm.
- Ừ, người đi lược trận, nhất định phải bảo vệ Công Hành đầy đủ.
Lưu Chương quay đầu.
- Rõ.
Lý Nghiêm khom người xác nhận, xoay người đi xuống thành trì.
Keng keng keng... ...
Dưới thành, Hoàng Quyền đánh nhau với Triệu Vân khó phân biệt, trong lúc nhất thời không nhìn ra ai đang chiếm thế thượng phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận